MỘT GIÂY RUNG ĐỘNG CẢ ĐỜI KHÔNG QUÊN - Trang 199

nhưng khi biểu hiện ra ngoài thì như khả năng anh có được nó chỉ bảy phần
thôi. Tôi chưa bao giờ thấy anh kiên quyết phủ định chuyện nào như hồi
chiều cả trong khi chuyện đó hoàn toàn không liên quan đến anh.

Tôi thấy chuyện này rất lạ, nhưng lại không biết lạ ở đâu. Thái dương

khẽ nhói, sau đó âm ẩm đau, tôi bỗng nhớ mùi thuốc lá và sự tỉnh táo mà
thuốc lá mang đến. Tôi thay quần áo, lấy túi xách, trốn y tá đang trực rồi
vội vàng đi xuống lầu.

Bóng đêm đã bao trùm cả khoảng trời, dù mặc áo khoác nhưng đây là

thành phố phía nam, tôi vẫn thấy hơi lạnh. Dưới lầu của bệnh viện rất náo
nhiệt, những sạp hàng bán trái cây, đồ gia dụng nối tiếp nhau, mang đậm
nét cuộc sống thường ngày, tuy ồn ào, nhưng khiến người ta thấy ấm lòng.

Tôi đi vào một cửa hàng nhỏ để mua thuốc lá, bà chủ là người nhiệt tình,

vừa thấy tôi thì hỏi: “Cháu gái, trán bị sao thế?”

“Bị va phải thôi.” Tôi trả lời qua loa, “Bà chủ, cháu muốn mua một bao

thuốc lá và một cái bật lửa.”

Ra khỏi cửa hàng, tôi vội vã mở bao thuốc, nhón lấy một điếu thuốc rồi

châm lửa.

Ngọn lửa như nhảy lên từ đầu ngón tay tựa nụ hoa mới nở, là nụ hoa có

hơi ấm.

Đầu điếu thuốc dần bắt lửa tỏa ra mùi thơm ngai ngái, mê hoặc khiến

người ta không thể chống cự. Tôi định đưa điếu thuốc lên miệng thì đột
nhiên có người giật lấy nó rồi vứt xuống đất.

“Anh…” Tôi nhướn mày, đang định cãi nhau thì đột nhiên nhìn thấy

gương mặt lạnh như băng, thế là đành nuốt câu nói đã lên tới họng, “Sao
anh lại ở đây?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.