MỘT GIÂY RUNG ĐỘNG CẢ ĐỜI KHÔNG QUÊN - Trang 244

Tôi khẽ mở miệng, đầu óc như một bánh răng bị gỉ sét, không thể nói

được lời nào.

Tôi thoải mái nhận lời chụp hình cho bọn họ, nói chuyện với bọn họ như

không có chuyện gì, nhưng đó chỉ là tôi giỏi che giấu mà thôi. Tôi nhìn anh
sửa sang quần áo cho cô ấy, nhìn anh thì thầm với cô ấy, chỉ có tôi mới biết
lòng tôi chua chát như ăn phải cả một cây chanh, bờ môi cũng sắp bị hàm
răng cắn nát.

Lần đầu tôi và Tần Mâu gặp nhau, lúc đó tôi còn giả làm bạn gái của

Thẩm Khâm Tuyển, khi tình cờ chạm mặt cô ấy thì anh nắm chặt tay tôi, vô
cùng thân mật.

Còn bây giờ thì họ sắp kết hôn với nhau. Có lẽ Tần Mâu đã biết trò mèo

đó, thậm chí cũng biết luôn việc mỗi tháng tôi sẽ được nhận mười vạn tệ.
Mỗi lần gặp nhau, ắt hẳn cô ấy sẽ nhìn tôi như một kẻ đần độn, không, phải
là kẻ đần độn tham tiền.

Ồ, tính ra thì tôi mặt dày quá thể, thần kinh cũng thô quá thể nên mới

đồng ý chụp hình đính hôn cho bọn họ.

Tôi nhìn sang chỗ khác, nói nhỏ: “Công việc mà.”

“Với anh mà em còn mạnh miệng được.” Mạch Trăn Đông cười giễu,

“Thế sao không mạnh miệng với Tần Mâu? Em không muốn chụp thì ai ép
được em?”

“Thế nên hồi chiều anh tìm em là vì giúp em giải vây?” Tôi ngẩng đầu,

nghiêm túc nhìn anh, “Em rất cảm kích.”

Mắt anh ánh lên nét cười, bỏ tay xuống, giọng nói trầm ấm, “Sau này

đừng tiếp xúc với Tần Mâu nữa.”

“Vốn dĩ em cũng đâu quen cô ấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.