MỘT GIÂY RUNG ĐỘNG CẢ ĐỜI KHÔNG QUÊN - Trang 248

Vì đang là chiều muộn nên lầu một hơi vắng, lễ tân đã thay người khác,

nhưng vẫn giữ lại nụ cười chuyên nghiệp, dò danh sách khách hẹn rồi tự
mình dẫn tôi đến thang máy, cười tươi, “Cô Bạch, anh Thẩm đang đợi cô.”

Thư ký của anh đứng chờ trước thang máy, vừa thấy tôi thì cười thân

thiết, “Cô Bạch đúng giờ quá.”

Trên hành lang dài, ánh nắng lọt qua những ô cửa kính chiếu lên mặt

thảm. Tôi khẽ cúi đầu, mỗi bước chân tựa như không thể nào chạm vào mặt
thảm. Tôi nghe thấy giọng của cô ấy, “Cô Bạch uống gì? Cà phê hay trà?”

Đang nói chuyện thì cô ấy đẩy cửa ra, tôi dừng bước, đáp lại theo phản

xạ: “Cà phê.”

“Được ạ, mời cô vào.” Cô ấy giơ tay ra hiệu mời.

Nhìn người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi yên tĩnh, tôi hỏi cô ấy với sự cầu

cứu: “Cô Tần đâu?”

“Cô Tần?” Cô thư ký nhìn Thẩm Khâm Tuyển rồi đóng cánh cửa đằng

sau tôi lại.

Tôi đứng im tại chỗ, “Sao chỉ có mình anh?”

“Chẳng phải em viết bài cho tôi sao?” Anh hơi ngả người ra sau, thái độ

bình thản.

“Là bài cho hai người.” Tôi cường điệu nhắc nhở.

“À, cô ấy đang quay phim, mấy ngày nay không rảnh.” Thẩm Khâm

Tuyển thản nhiên nói, “Ngồi đi.”

Đang nói thì thư ký của anh gõ cửa, bưng cà phê vào. Cô ấy đặt chiếc

cốc sứ màu trắng chứa chất lỏng màu nâu đậm đặc xuống trước mặt tôi rồi
định đi ra ngoài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.