MỘT GIÂY RUNG ĐỘNG CẢ ĐỜI KHÔNG QUÊN - Trang 273

“Em rất khỏe.” Tôi nhấn mạnh, “Em muốn nghe.”

Anh ngồi lên giường, hít sâu một hơi rồi nói:

“Em họ Tô, tên khai sinh là Tô Nghiên. Khi đưa em đến viện mồ côi,

ông đã đổi tên cho em.

Ba em là đàn em cùng trường của ba mẹ anh khi đi du học, nhỏ hơn hai

khóa, sau khi tốt nghiệp thì về làm kiến trúc sư cho Vinh Uy. Lúc ba mẹ
anh gặp chuyện không may, ông nội bị đả kích rất lớn, ngành công nghiệp
nặng của Vinh Uy bị đình trệ, thậm chí đến mức suýt phá sản, khi đó chú
Tô đã dẫn dắt nhân viên công ty làm việc, hơn nữa còn vượt qua được đối
thủ cạnh tranh, đặt nền mống vững chắc cho Vinh Uy.

Một thời gian ngắn sau thì chú Tô kết hôn rồi nhanh chóng sinh ra em.

Mẹ em biết ba mẹ của anh mất sớm, còn ông nội thì luôn bận rộn nên cô đã
chăm sóc anh, xem anh như con ruột của mình. Năm em bốn tuổi, cô chú
dẫn chúng ta đến công viên chơi, trên đường đi thì xảy ra tai nạn, bọn họ
qua đời trên đường đến bệnh viện.

Lúc đó… Khi chiếc xe kia lao tới, cô đã dùng thân mình để che chắn cho

hai chúng ta, lưng của cô bị những mảnh kính đâm vào nhưng cô vẫn luôn
ôm chặt chúng ta.”

Giọng của anh nhỏ dần, có lẽ vì đang nhớ lại cảnh tượng thảm khốc đó

mà ban đầu giọng của anh rất điềm tĩnh, nhưng càng về sau thì càng trở nên
run rẩy.

“Sau đó xe cảnh sát và xe cứu thương tới, bọn họ đưa hai chúng ta ra

khỏi xe. Mặt của em dính đầy máu, em cứ chui vào lòng mẹ không chịu ra.
Bác sĩ kéo mạnh chúng ta ra rồi đưa đến bệnh viện.

Em không bị thương nhưng cứ khóc mãi, ai dỗ cũng không được. Không

ai dám nói cho em biết là cô chú đã qua đời, nhưng em cũng tự hiểu, rồi sau

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.