MỘT GIÂY RUNG ĐỘNG CẢ ĐỜI KHÔNG QUÊN - Trang 284

“Anh chỉ muốn biết em sống thế nào thôi…” Gương mặt đẹp trai của anh

bỗng nhiên hơi co quắp, “Nhưng nếu đột ngột tiếp cận em thì anh sợ em sẽ
nghi ngờ…”

“Lần em bị đánh rớt phỏng vấn cũng là do anh bảo bọn họ tuyển em?”

Tôi nhớ đến thái độ và lời nói của HR lâu năm trong lần tôi được tuyển
dụng thì cười khổ.

Anh không phủ nhận mà thẳng thắn nói: “Lúc em tới phỏng vấn thì anh

có thấy.”

“Từ nhỏ đến lớn, luôn có người tốt bụng giúp đỡ em nhưng không chịu

tiết lộ thân phận của mình. Em cứ nghĩ đứa trẻ nào ở viện mồ côi Thịnh Hải
đều như vậy.”

Đôi mắt anh dịu dàng vô hạn, “Anh vẫn còn giữ những bức thư mà em

gửi.”

Rất tự nhiên, rõ ràng là anh không yêu tôi nhưng cứ luôn đưa ra những

“nguyên tắc sống” cho tôi, đó đều xuất phát từ sự quan tâm của một người
anh dành cho em gái mình tuy không thể đến gần trong suốt gần hai mươi
năm. Tôi rất cảm kích tấm lòng của anh. Nhưng tận sâu trong đáy lòng, khi
màn sương mù bị phá tan, tôi cảm thấy vô cùng mất mát.

Cảm giác mất mát ấy rất phức tạp, phức tạp như quan hệ của chúng tôi

khiến tôi không dám nghĩ nhiều. Tôi ngồi yên đó, nghe giọng nói điềm tĩnh
của anh khi hỏi tôi: “Bạch Hi, em có thấy con người rất kỳ lạ không? Rõ
ràng em biết người đó rất lâu rồi, nhưng kết quả là em nhận ra mình không
hề biết chút gì về người đó.”

Tôi không hỏi rõ, chỉ đáp lại, “Biết rất lâu nhưng vẫn là người xa lạ…

Đó là vì anh ta không muốn tìm hiểu về người đó thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.