MỘT GIÂY RUNG ĐỘNG CẢ ĐỜI KHÔNG QUÊN - Trang 296

“Không.” Anh ấy lắc đầu, “Anh không biết. Anh không biết là… cậu ta

lại đi tìm em.”

Mạch Trăn Đông lái xe bằng một tay, nheo mắt nhìn tôi, nói: “Anh biết

chuyện của ba em, hồi bé chúng ta đã gặp nhau rồi, nhưng do lâu quá nên
anh không nhận ra em. Anh cũng không biết… cậu ta luôn dõi theo em.”

Tôi yên lặng lắng nghe, từ tận đáy lòng dâng trào niềm cảm động. Bởi vì

Thẩm Khâm Tuyển, với tư cách là một người anh trai, đã làm quá nhiều
cho tôi.

“Khi em làm việc ở Vinh Uy, ngày anh gặp em ở nhà họ Thẩm thì mới

nhận thấy thái độ của Thẩm Khâm Tuyển đối với em rất kỳ lạ. Anh hỏi
nhưng cậu ta không chịu nói. Sau đó nghe cậu ta nói chuyện với trợ lý thì
mới biết cậu ta lặng lẽ tìm em về.”

Tôi loáng thoáng nhớ lại lúc Tần Mâu bảo tôi chụp ảnh cưới, Mạch Trăn

Đông đã cùng Thẩm Khâm Tuyển đi vào phòng sách nói chuyện, khi đó
anh ấy nói: “Yêu cô ấy nên mới hành hạ cô ấy như thế?”

Không hiểu sao mà tôi thấy mặt mình nóng bừng. Tôi vội vàng gạt phăng

chuyện đó ra khỏi đầu, cố gắng tập trung lắng nghe lời của Mạch Trăn
Đông.

“Anh nghĩ hành động của cậu ta rất có vấn đề, không ai có thể xác định

được tinh thần của em, lỡ như bị kích động…” Giọng anh chậm dần, “Vì
thế anh đã nói chuyện riêng với cậu ta mấy lần, trùng hợp là lúc đó em
muốn nghỉ việc nên anh nhân cơ hội đó giới thiệu công việc mới cho em,
như vậy thì hai đứa mới dần dần xa nhau. Nhưng anh không ngờ Thẩm
Khâm Tuyển lại nói cho em biết.”

“Thật ra thì em đã nhớ lại rất nhiều chuyện nên anh ấy mới không giấu

được nữa.” Tôi nói nhỏ, “Anh thấy em bây giờ rồi đó, rất tốt đúng không?
Em không sao đâu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.