MỘT GIÂY RUNG ĐỘNG CẢ ĐỜI KHÔNG QUÊN - Trang 343

Đây chính là cuộc sống mà tôi hằng mong ước, một cuộc sống không có

áp lực, ngủ mấy giờ dậy cũng được, nhưng đến khi thực sự có được rồi thì
lại phát hiện nó không như mình nghĩ. Giống như có càng nhiều chuyện để
phiền lòng.

Trong lúc suy nghĩ vẩn vơ, điện thoại reo chuông.

“Chào cô Tô, tôi họ Trương, là luật sư nhận sự ủy thác của ông Cao Kỳ.

Không biết cô đã suy nghĩ về đề nghị tối qua của ông Cao Kỳ chưa?”

Bọn họ liên lạc lại nhanh quá, nhất thời tôi không biết phải trả lời thế

nào.

Đối phương không hề khó chịu mà vẫn rất kiên nhẫn: “Thứ sáu này Vinh

Uy sẽ tổ chức đại họi cổ đông. Cô Tô, nếu được thì bên tôi hy vọng chúng
ta sẽ hoàn thành chuyển nhượng trước hôm đó. Chúng tôi đã làm xong hợp
đồng chuyển nhượng, cô có thể liên lạc với chúng tôi bất cứ lúc nào.”

“Đây không phải là chuyện nhỏ, tôi đang suy nghĩ.” Tôi nói đơn giản,

“Tôi sẽ trả lời sớm nhất có thể.”

Uống xong ly cà phê, tôi đến phòng khám của bác sĩ Hạ.

Lần này không chỉ nói chuyện đơn thuần như lần trước. Bác sĩ Hạ đưa

cho tôi một tờ giấy trắng, cô ấy bảo tôi vẽ ra những đường đơn giản, vẽ gì
cũng được. Cuối xuân nên không khí rất dễ chịu, dưới tiếng nhạc dặt dìu,
tôi làm theo yêu cầu của cô ấy, trong đầu không nghĩ gì cả, lòng cũng rất
phẳng lặng, tôi đưa ngòi bút lướt nhẹ trên trang giấy.

Không biết bao lâu sau, đến khi ngòi bút dừng lại, ký tên mình bên dưới

góc tờ giấy, tôi lặng lẽ ngắm lại những đường phác họa của mình. Hạ Hội
Khê nhận lấy tờ giấy, giơ nó lên, dưới ánh sáng xuyên qua cửa sổ, trông
chúng rất sống động. Tôi không biết cô ấy nhìn thấy gì từ những đường nét
ngoằn ngoèo đó nên chỉ đành ngồi im chờ đợi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.