MỘT GIÂY RUNG ĐỘNG CẢ ĐỜI KHÔNG QUÊN - Trang 348

Tại sao anh lại đối xử tốt với tôi, giúp tôi sửa sang lại nhà cửa, lo tôi ở

một mình sẽ sợ…

Thì ra là như vậy.

Bởi vì áy náy do yêu cầu đi chơi của mình, nên trong suốt hai mươi năm

sau đó, anh luôn cố gắng hết sức để đền bù.

Một việc khác cũng làm tôi rối rắm rất nhiều, đó là tại sao anh đang gặp

khó khăn nhưng lại không chịu nhờ tôi giúp đỡ… Tôi luôn nghĩ đó là vì
lòng tự trọng của anh, nhưng xem ra có lẽ đó là vì áy náy nên anh mới
không muốn nhận sự giúp đỡ của tôi…

“Bạch Hi?” Bác sĩ Hạ nhẹ nhàng gọi tôi, giọng nói nhỏ nhẹ, “Cô có hối

hận khi nhớ lại chuyện đó không?”

Trước mắt tôi trở nên mờ mịt, nhưng đáp án rất rõ ràng bên trong tôi.

“Không, tôi chỉ hy vọng… nhìn thế giới này rõ ràng hơn thôi. Có lẽ sẽ

đau khổ, nhưng tôi không hối hận.” Tôi hít sâu, trả lời kiên quyết.

Cô ấy khẽ mỉm cười, tay vén nhẹ tóc mái trên trán tôi, “Rất nhiều bệnh

nhân vì muốn trốn tránh sự đau khổ mà sống trong những tưởng tượng của
mình. Tôi nghĩ cô sẽ không như vậy.”

Ra khỏi phòng khám, luật sư của Cao Kỳ gọi điện đến, tôi nhận ra số

điện thoại ấy. Lúc này, tôi không có tâm trạng nghe máy nên từ chối cuộc
goi, sau đó, điện thoại nhanh chóng nhận được tin nhắn mới. Nội dung tin
nhắn đại khái là QL chấp nhận nâng mức giá.

Tuy tôi luôn tỏ ra lịch sự với Cao Kỳ nhưng trong thâm tâm, tôi chưa bao

giờ nghĩ đến việc sẽ bán cổ phần cho ông ta. Bởi vì cổ phần là của tôi,
muốn chuyển nhượng thì cũng chỉ chuyển nhượng cho Thẩm Khâm Tuyển
mà thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.