Anh mặc âu phục, không biết vì nóng hay vì gấp gáp mà trán lấm tấm
mồ hôi. Nghe câu trả lời của tôi, anh không nói gì nữa, chỉ nắm tay tôi, “Về
thôi.”
Trước đây, đối với tôi, bàn tay của anh là sự ấm áp và an toàn, nhưng lúc
này, tôi thấy hơi nóng, lòng bàn tay còn ươn ướt mồ hôi. Tôi không biết
phải làm sao để tỏ ra tự nhiên, chỉ biết rút tay về rồi chỉ lung tung, nói với
vẻ thoải mái: “Vữa nãy xem bản đồ, suýt thì em đi hướng kia rồi.”
Thẩm Khâm Tuyển cũng rút tay về, anh nhìn tôi, hình như anh không
biết gì, chỉ nhẹ nhàng nói: “Sau này nếu muốn đến đây nữa thì kêu… tài xế
chở đi.”
Tôi ngồi vào ghế phụ lái, thắt dây an toàn, hạ cửa sổ xe xuống.
“Công việc có thuận lợi không?” Tôi hỏi bâng quơ, “Khi nào sẽ triệu tập
đại hội cổ đông?”
“Nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì chắc là thứ sáu.” Anh đánh vô lăng
bẻ tay lái, cười, “Bắt đầu quan tâm đến đại hội cổ đông rồi đấy.”
“Em nghĩ đa số cổ đông sẽ ủng hộ quyết sách của anh thôi.” Tôi nhìn
gương mặt nghiêng nghiêng của anh, biết rõ anh sẽ không nói cụ thể cho tôi
biết nhưng vẫn muốn nói với anh, “Em đã thấy văn bản ủng hộ của nhân
viên Vinh Uy trên mạng.”
“Chiến lược truyền thông thôi.” Anh nói bình thản, “Kết quả tại Đại hội
cổ đông phụ thuộc vào số cổ phần bên nào nắm giữ nhiều hơn.”
“Vậy những tin đồn trong thời gian vừa qua cũng là… chiến lược truyền
thông?” Tôi do dự hỏi.
Đúng lúc đèn đỏ, anh nghiêng đầu, nhướn mày cười với tôi, trông như
đang xấu hổ, “Em đọc được hả?”