MỘT GIÂY RUNG ĐỘNG CẢ ĐỜI KHÔNG QUÊN - Trang 364

Tôi nịnh nọt nhìn cô ấy, “Tất nhiên là được. Cậu muốn ngâm bao lâu

cũng được, có cần tớ thuê luôn một tháng cho cậu ngâm không?”

Để thuận tiện, chúng tôi thuê phòng ở khách sạn Vạn Hào gần Vinh Uy.

Nói thật là lúc đi đặt phòng, nhìn giá tiền lên tới bốn chữ số, tôi rất đau
lòng, nhưng Hứa Trác quyết đoán hơn tôi nhiều, cô ấy không hề chớp mắt
mà đặt phòng. Ba ngày ở đây bằng một tháng lương của tôi.

“Hứ, xài nhiều tiền cho cậu đau lòng chết luôn.”

Mấy ngày nay Hứa Trác luôn mồm nói thế nên hôm nay tôi cũng quen

rồi. Hai đứa đi về phía thang máy, đột nhiên Hứa Trác giật tôi lại, nói nhỏ:
“Cậu nhìn kìa.”

Tôi nhìn về bên trái, nhìn thấy một chàng trai cực kỳ khôi ngô. Chàng

trai đẹp đến lóa mắt ấy có người đẹp sánh vai cũng là chuyện thường tình.

Tôi biết mấy ngày qua không ngừng phát tán tin đồn về anh, nhưng đến

khi tận mắt nhìn thấy anh ôm một cô gái xinh đẹp đi qua trước mặt thì tôi
bỗng thấy hoang mang. Chàng trai luôn dịu dàng với tôi trong khoảng thời
gian qua, chàng trai tự mình xuống bếp nấu ăn cho tôi… là người có thể
thay đổi mặt nạ bất cứ lúc nào ư?

Hứa Trác kéo tôi vào thang máy, bấm số tầng. Cửa thang máy từ từ khép

lại, cô ấy nhìn tôi với vẻ khó hiểu, nhưng lại không hỏi gì. Tôi nhìn bóng
mình in trên chiếc gương trong thang máy. Cô gái trong gương có vẻ mặt
mệt mỏi, đôi mắt to thâm quầng được giấu dưới gọng kính đen, tóc hơi bết,
nhìn là biết đã mấy ngày không gội đầu.

Về phòng, Hứa Trác điện thoại gọi đồ ăn, sau đó lấy giấy tờ ra, nhìn tôi,

“Nghĩ kỹ chưa? Chỉ thiếu chữ ký của cậu thôi.”

Tôi dựa người vào sofa, uể oải nhìn cô bạn thân của mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.