MỘT GIÂY RUNG ĐỘNG CẢ ĐỜI KHÔNG QUÊN - Trang 367

Tôi nửa nằm nửa ngồi trên sofa, lấy điện thoại đặt vé máy bay vào sáng

mai, không thèm ngẩng đầu lên, “Chắc chắn.”

“Cậu đang làm gì thế?”

“Bắt chước Lương Triều Vỹ đi Luân Đôn cho bồ câu ăn.”(1)

Trong căn phòng rộng rãi, tiếng bước chân của Hứa Trác mất hút dưới

tấm thảm dày, tôi trở người vùi mặt vào sofa, ngủ thiếp đi.

(1) Những lúc có chuyện buồn, Lương Triều Vỹ sẽ lên máy bay đi đâu

đó, ví dụ như đến Luân Đôn, một mình ra quảng trường cho bồ câu ăn. Tối
đó sẽ bay về nước như không có chuyện gì.

Hôm sau, tôi dậy rất sớm, sớm nhất trong khoảng thời gian này.

Có lẽ vì tối qua đã giải quyết xong rắc rối mang tên chuyển nhượng nên

tảng đá trong lòng cũng biến mất. Tôi vừa ngân nga vừa ăn bữa sáng do
phục vụ đưa đến, sau đó nói với Hứa Trác còn đang say ngủ, “Tớ đi trước
đây, chuyện còn lại giao cho cậu nhé.”

Cô ấy mơ màng nhìn tôi một cái rồi lại ngủ mất.

Tôi gọi điện cho lễ tân, dặn họ nửa tiếng sau gọi lên phòng rồi đi ra

ngoài.

Sân bay vào sáng sớm không đông lắm, tôi thuận lợi làm thủ tục lên máy

bay, nữ tiếp viên hàng không mỉm cười nhắc nhở hành khách: “Vui lòng tắt
điện thoại,…”

Ngay khi ra khỏi khách sạn, tôi đã tắt điện thoại. Nhờ nữ tiếp viên hàng

không lấy giúp tờ báo thì cô ấy đưa cho tôi báo “Tài chính và Kinh tế”,
chẳng lẽ cô ấy nghĩ ai ngồi ở khoang hạng nhất đều là thương nhân? Tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.