MỘT GIÂY RUNG ĐỘNG CẢ ĐỜI KHÔNG QUÊN - Trang 448

lang, vừa ngoảnh đầu thì nhìn thấy Bạch Hi đang vây quanh bạn bè đùa
giỡn với nhau. Đôi mắt mới ngủ dậy của cô cong cong tựa vành trăng
khuyết sáng rỡ, trông vô cùng ngoan ngoãn và dễ thương. Nụ cười đó vừa
xa xôi vừa chói lóa, Thẩm Khâm Tuyển thu hồi tầm mắt, cắm hai tay vào
túi quần, chậm rãi ra khỏi trường. Xe đỗ ở ven đường, tài xế luôn đứng đó
đợi, thấy cậu về thì hỏi: “Bây giờ đi đâu ạ?” “Về thôi.” Cậu thoáng do dự.
Tài xế không lái xe ngay, “Chú đi mua hai chai nước.” Thẩm Khâm Tuyển
ngồi một mình ở ghế sau, nhìn về phía cổng trường nho nhỏ… Nếu không
có sự cố đó, có lẽ họ đã không xa nhau, họ sẽ giống như Hồ Ngạn và em
gái của cậu ấy. Cậu sẽ chê cô ngốc, chê cô vụng về, nhưng khi có người
ngoài, cậu sẽ dùng hết khả năng của mình để bảo vệ cho cô em gái ấy.
Trong lúc suy nghĩ miên man, đột nhiên có người xuất hiện ở cổng trường,
người đó chạy rất nhanh, đầu tiên là nhìn ngó xung quanh, dường như đã
yên tâm, người đó nhanh chóng đi sang bên kia đường. Thẩm Khâm Tuyển
nhìn cô chạy về phía mình, cậu cảm thấy tim mình chưa bao giờ đập nhanh
đến thế, cô càng lúc càng gần cậu, càng lúc càng gần… chỉ cách cậu một
bước chân. Thẩm Khâm Tuyển giật mình. Cô… nhận ra cậu nên đuổi theo
ư? Tay cậu đặt lên cửa xe, luôn trong trạng thái sẵn sàng xuống xe. Nhưng
Bạch Hi chỉ đứng đó, cô cúi người, bắt đầu làm mặt quỷ: nhếch miệng, kéo
mí mắt lên, trợn trắng. Giờ phút này, cô rất gần cậu. Gần đến mức cậu có
thể đếm được lông mi của cô, thấy rõ mồ hôi lấm tấm trên trán cô, cùng đôi
mắt đỏ ngầu của cô. Cậu hiểu ra có lẽ mắt cô bị dính cát, cửa sổ xe này
nhìn từ ngoài vào thì không thấy bên trong, nhưng có thể soi gương rất
sáng. Nghĩ vậy, cậu bất giác hạ cửa sổ xuống. Nước mắt ứa ra, đồng thời
bụi bẩn cũng trôi theo ra ngoài, cửa sổ xe đột nhiên bị hạ xuống, Bạch Hi
cứng đờ người. Rõ ràng trên ghế lái không có ai, sao ghế sau còn có người?
Đó là một cậu con trai lớn hơn cô mấy tuổi, nhìn cô bằng gương mặt vô
cảm, dường như đang… nghiên cứu vẻ mặt của cô. Mặt Bạch Hi đỏ bừng,
cô bối rối lau mặt, lắp bắp: “Em xin lỗi, em cứ nghĩ trong xe không có ai.”
Thẩm Khâm Tuyển đưa bịch khăn giấy ra ngoài xe, “Không sao.” “Cảm ơn
anh.” Bạch Hi nhận lấy, cô không biết phải cảm ơn thế nào, đành cúi người
chào rồi chuẩn bị bỏ chạy thì chợt nghe thấy cậu con trai hỏi: “Em không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.