MỘT GIÂY RUNG ĐỘNG CẢ ĐỜI KHÔNG QUÊN - Trang 447

Khẩm Tuyển đều nhìn cảnh vật bên ngoài xe, lúc đi qua những cột đường
trên đường cao tốc, cậu thầm nhẩm khoảng cách giữa cậu với cô. Gần năm
trăm kilomet và mười một năm. Lúc đến trường cô là một giờ trưa, đang là
tiết một, Thẩm Khâm Tuyển định vào thì bị bảo vệ cản lại. Cậu nghĩ ngợi
một lát rồi nói: “Cháu là học sinh đã tốt nghiệp, về trường thăm thầy
Trương chủ nhiệm lớp 9/4.” Cậu là học sinh, lại có thể nói được tên của
giáo viên nên bảo vệ để cho cậu vào trường. Lớp 9/4 nằm ở tầng một dãy
A, cậu tìm ra phòng học rất nhanh. Buổi trưa đầu hè, giữa khí trời nóng nực
và không gian tĩnh lặng, ngay cả học sinh bướng bỉnh nhất cũng ngoan
ngoãn dựa vào bàn, tay cầm bút, vừa ngủ gật vừa nghe giảng bài. Gần cửa
sổ có cô bé một tay đỡ mặt, một tay cầm bút, đầu bút liên tục đâm vào
trang giấy trắng, chẳng viết chữ nào. Tim Thẩm Khâm Tuyển trật một nhịp.
Cô bé đó chẳng khác mấy so với nhóc con trong ký ức, đều có mái tóc đen
mềm mại, tấm lưng gầy và chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ giản đơn. Thẩm
Khâm Tuyển vô thức tiến lại gần, gần đến mức có thể nghe thấy tiếng quạt
quay rì rì cùng tiếng nói đột ngột của giáo viên, “Bạch Hi, phương trình
này giải như thế nào?” Cậu giật mình, nhìn cô. Bạch Hi ngơ ngác mở mắt
ra, gương mặt trắng trẻo hằn đỏ bởi dấu tay, đôi mắt chớp lim dim như mấy
con thú nhỏ, trông vừa vô tội vừa đáng thương. Thẩm Khâm Tuyển vừa
buồn cười vừa lo cho cô, cậu thấy cô chầm chậm đứng lên, nhìn chằm
chằm lên bảng một lát rồi mới đằng hắng. Cậu nghĩ cô sẽ trả lời “Không
biết”, nhưng sau đó cô cúi đầu, ghi ghi chép chép lên giấy. Cô nhẹ nhàng
vuốt tờ giấy, môi nở nụ cười rạng rỡ, trả lời đáp án chính xác. Giáo viên
cho cô ngồi xuống. Cậu thấy rất rõ cô đảo mắt một vòng, trông hết sức giảo
hoạt. Trong nháy mắt, tâm trạng của Thẩm Khâm Tuyển vô cùng phức tạp.
Cô sống một mình rất tốt, cũng có nhiều bạn… Đáng lý ra cậu phải yên tâm
mới đúng, nhưng qua bao nhiêu năm, cô đã hoàn toàn quên mất cậu… Nếu
không xảy ra vụ tai nạn thương tâm ấy, nếu cậu không bướng bỉnh đòi đi
công viên trò chơi… Chuông tan học vang lên. Học sinh túa ra khỏi lớp,
người thì đi vệ sinh, người thì đến quầy bán đồ ăn vặt, có người chú ý đến
cậu, liên tục lén nhìn về phía cậu, cũng có mấy nữ sinh dù đã đi xa nhưng
vẫn ngoái đầu lại. Cậu thấy hơi ngượng, đành đi tới bồn hoa ở ngoài hành

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.