MỘT GIÂY RUNG ĐỘNG CẢ ĐỜI KHÔNG QUÊN - Trang 452

thư viện chẳng tạo chút cảm giác ấm áp, cô vừa đẩy xe sách vừa ngân nga,
nghe rất chói tai giữa không gian tĩnh lặng. Thỉnh thoảng anh rút một quyển
sách, mắt liếc về phía Bạch Hi đang xếp sách, thời gian cứ thế chầm chậm
trôi qua. Lúc chỉ còn quyển sách cuối cùng, Bạch Hi ngẩng đầu nhìn giá
sách cao nhất, dù đã kiễng chân, giơ thẳng tay nhưng vẫn không với tới. Cô
nhìn xung quanh tìm cái thang. Bỗng có người lấy quyển sách, đặt vào chỗ
trống trên giá sách cao nhất. Cô quay đầu lại thì nhìn thấy người giúp cô là
một chàng trai cao ráo. Bạch Hi nói “Cảm ơn” rồi vội vàng đẩy xe đi vì
phải về phòng trực ban điểm danh. Tiếng xe kêu ken két nhỏ dần. Thẩm
Khâm Tuyển cắm một tay vào túi áo, tựa người vào giá sách lạnh lẽo, cúi
đầu cười. Anh từng đến căn tin của trường để ăn trưa, Bạch Hi đã ở đó, dù
đứng xếp hàng cách một người, anh vẫn nghe rõ nội dung cô trò chuyện với
bạn qua điện thoại, cô không chú ý đến ai cả, vội vã ăn xong rồi bưng mâm
rời đi. Hết lần này tới lần khác. Bởi vì luôn nhớ dáng vẻ đáng sợ của cô khi
phát bệnh nên Thẩm Khâm Tuyển nghĩ chỉ cần nhìn cô từ xa, biết cô bình
an vô sự đã là may mắn lắm rồi. Ra khỏi thư viện, trợ lý đỗ xe trước cổng
trường, đón anh đi đến khách sạn Nhĩ Mạn để tham gia buổi tiệc. Bữa tiệc
đã bắt đầu từ nửa tiếng trước, nhưng anh thường đến trễ hơn một chút, vì
thứ nhất là không cần ở đó quá lâu, thứ hai là với lý do vừa kết thúc cuộc
họp hoặc vừa xuống máy bay thì lập tức đi đến đó sẽ khiến người ta nghĩ
anh coi trọng bữa tiệc, một mũi tên trúng hai đích. Sau khi hàn huyên cùng
chủ nhân bữa tiệc mấy câu, Thẩm Khâm Tuyển thong thả đi lấy đồ uống,
lúc xoay người thì đụng phải người ta. Rượu không bị sánh ra ngoài, nhưng
vì đối phương là nữ, mặc lễ phục hở ngực, mà tay anh vô tình để sát vào
người ta, cực kỳ bất lịch sự. Thẩm Khâm Tuyển lùi về sau nửa bước, trong
khoảnh khắc ngẩng đầu lên, anh ngẩn người. Dưới ánh đèn mờ, anh cứ ngỡ
Bạch Hi vừa thay quần áo chạy đến đây. “Anh…” Cô gái giận dữ nhìn anh,
đôi mày nhíu chặt tỏ vẻ không vui. Lúc nhíu mày trông càng giống. Trong
ký ức mơ hồ, hồi bé, mỗi lần không vui, Bạch Hi đều nhíu mày lại như
người lớn, cô bé sẽ bĩu môi, không nói gì. Anh bất giác nhướn môi, chân
thành nói: “Tôi xin lỗi.” Cô gái thấy thái độ của anh khá tốt nên cũng
không trách móc gì mà chỉ nói “Không sao” rồi bỏ đi. Một lát sau, Thẩm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.