MỘT GIÂY RUNG ĐỘNG CẢ ĐỜI KHÔNG QUÊN - Trang 462

MỘT GIÂY RUNG ĐỘNG CẢ ĐỜI

KHÔNG QUÊN

Vô Xứ Khả Đào

dtv-ebook.com

Chương 11-4: Ngoại truyện 1 – Khi yêu, ai chẳng dại khờ 4

Edit: Sa Thông thường mùa này Phỉ Hải rất ít mưa, nhưng mấy ngày nay

ban đêm liên tục đổ mưa, sau khi gửi thư điện tử cho trợ lý xong, Thẩm
Khâm Tuyển thấy lo lo, anh đắn đo không biết có nên gọi điện cho Bạch Hi
rồi đi đón cô về hay không. Bỗng vang lên tiếng đập cửa. Anh mở cửa, hóa
ra là Tần Mâu – người đã lâu không gặp. Anh không mấy chào đón, hỏi:
“Cô tới đây làm gì?” Cô ta đã chuẩn bị đầy đủ, trong ánh mắt hiện rõ quyết
tâm được ăn cả, ngã về không. Cô ta không phải đến để nói chuyện phiếm
với anh, trong làn gió se lạnh, cô ta hỏi: “Anh biết ba mẹ mình chết như thế
nào không?” Anh nhíu mày, có phần khó hiểu: “Cái gì?” “Tô Hướng
Dương hại chết bọn họ, anh còn ở đây xem con gái ông ta như bảo bối ư?”
Cô ta không che ô mà cứ đứng đó, tóc nhỏ nước, cơ thể mảnh mai, nhưng
ánh mắt lại phát ra thứ ánh sáng và sự khoái trá khó hiểu. Rốt cuộc Thẩm
Khâm Tuyển cũng cho cô ta vào nhà, giọng nặng nề, “Tốt nhất là cô đừng
nói dối tôi.” “Anh có biết ba mẹ tôi là cựu nhân viên Vinh Uy không? Anh
có biết tại sao gia đình tôi phải chuyển nhà sau khi Bạch Hi được đưa đi
không?” Cô ta dừng lại một chút, “Anh có biết… lúc tôi vừa gia nhập làng
giải trí, tôi nói với ba mẹ là muốn nhờ anh giúp đỡ, họ đã phản đối kịch liệt
như thế nào không? Vì họ sợ một khi nhà họ Thẩm biết được chuyện đó,
không biết anh sẽ dùng thủ đoạn gì để trả thù.” Cô ta run rẩy lấy xấp giấy
từ trong túi ra, “Anh tự xem đi.” Giấy tờ được đặt trên bàn, Thẩm Khẩm
Tuyển không lấy đọc mà chỉ lẳng lặng nhìn cô ta. “Tại sao lại làm như
vậy?” “Trong lòng anh đã tin một nửa rồi đúng không?” Cô ta nhướn đôi
môi xinh đẹp, lúc cười, đôi mắt cô ta đẹp như khung cảnh mùa xuân,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.