MỘT GIÂY RUNG ĐỘNG CẢ ĐỜI KHÔNG QUÊN - Trang 466

hết sức để làm việc, buổi tối đi chơi bóng, mười hai giờ đi ngủ, nhưng đến
khi kiệt sức ngã xuống giường, anh vẫn không tài nào ngủ được. Bên ngoài
cửa sổ, ánh trăng rất sáng. Anh nghĩ nếu hồi đó ba mẹ không qua đời, ắt
hẳn bây giờ Tô Hướng Dương sẽ là đối thủ cạnh tranh của Vinh Uy, cô
cũng sẽ trưởng thành mà không lo không sầu. Có lẽ họ sẽ gặp nhau ở vài
bữa tiệc, vì chuyện làm ăn của hai gia đình nên không ưa nhau, chỉ khách
sáo chào hỏi qua loa, ngoài ra không xảy ra chuyện gì nữa. Như vậy cũng
rất tốt. Nhưng đáng tiếc mọi chuyện không phải như thế. Hai ngày sau,
Mạc Gia Minh rủ anh đi đánh golf, lúc ngồi uống trà, sau khi nhận một cú
điện thoại, anh ta nói: “Mạch Trăn Đông dẫn theo một người tới đây đó.”
Anh lập tức đoán ra người mà Mạch Trăn Đông muốn dẫn tới là ai. Ngày
kết thúc Đại hội cổ đông, Mạch Trăn Đông đến công ty đón ông nội của
anh ta, khi nhìn thấy Thẩm Khâm Tuyển thì hỏi anh về tình hình gần đây
của Bạch Hi, anh đã trả lời: “Tôi không rõ.” Nghe vậy, mặt Mạch Trăn
Đông liền biến sắc, nếu không phải có người lớn ở đó thì có lẽ anh ta sẽ
chất vấn anh. Hôm nay, khi mọi chuyện đã ngã ngũ, Bạch Hi đã hết giá trị
lợi dụng, vậy nên ắt hẳn Mạch Trăn Đông dẫn cô đến đây để khuây khỏa.
Thẩm Khâm Tuyển nới lỏng cổ áo, mấy đầu ngón tay giữ chén trà nhỏ, anh
đứng lên đi tới bên cửa sổ gọi điện thoại. Tần Mâu đang quay quảng cáo ở
gần đó, cô ta trang điểm lộng lẫy, vừa gọi liền đến, đúng là rất nhiệt tình.
Anh đưa cô ta vào một gian bán trang sức, cô ta mím môi, ánh mắt xẹt qua
những món trang sức sang trọng lấp lánh, “Anh muốn tặng tôi?” “Coi như
cảm ơn cô đã giúp tôi nhìn thấu một người.” Anh không tỏ thái độ gì,
nhưng tim thì đập liên hồi vì biết cô đang ở dưới lầu. Cô ta chọn lấy mấy
mẫu, như cười như không, “Tôi chuẩn bị xong rồi, còn anh thì sao?” Cô ta
khoác tay anh, uyển chuyển bước đi. Lúc đẩy cửa vào, cô ta ghé vô tai anh
nói gì đó nhưng anh không nghe thấy, anh chỉ thấy Bạch Hi đang nghiêng
đầu cười đùa cùng Mạch Trăn Đông, khi nghe thấy tiếng động, cô ngoảnh
đầu nhìn anh, khuôn mặt hiện lên vẻ khó tin. Anh ép mình dồn toàn bộ sự
chú ý lên cuộc nói chuyện giữa anh và Mạc Gia Minh, anh đã phải dùng hết
sức lực để có thể trò chuyện lưu loát. Mãi đến khi ra cửa, anh mới chán
ghét rút tay ra, khẽ nâng cằm lên, “Cô Tần, có lẽ đây là lần cuối cùng tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.