MỘT GIÂY RUNG ĐỘNG CẢ ĐỜI KHÔNG QUÊN - Trang 467

gặp cô.” Môi cô ta luôn treo nụ cười khó hiểu, không nói một lời. Anh quay
đầu bước đi, bước chân thong dong nhưng chỉ trong lòng anh mới biết
mình nhếch nhác đến thế nào. Bởi vì anh thực sự không biết phải làm sao
khi một mình đối mặt với cô. Hôm đó khi Bạch Hi gọi điện cho anh, anh
đang trên đường về Phỉ Hải. Chuông điện thoại vang lên rất lâu, trợ lý dè
dặt nhìn anh, sau đó nhanh chóng nhìn thẳng đường. Anh không thể từ chối
điện thoại của cô hay chuyển điện thoại về chế độ im lặng như anh đã từng
làm với nhiều người khác, nhưng từng tiếng chuông cứ hành hạ anh, cuối
cùng, anh đành phải đưa số của cô vào danh sách đen. Vào khoảnh khắc ấy,
anh hiểu rõ chính tay anh đã tự chặt đứt cơ hội để giải thích với cô. Sau đó
Bạch Hi gọi điện cho Tiểu Tạ, Tiểu Tạ nhìn anh qua kính chiếu hậu, anh
khẽ lắc đầu. “Anh Thẩm, anh về chỗ nào ạ?” Tiểu Tạ hỏi anh. Người đàn
ông trẻ ngồi ở ghế sau luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này anh mới sực tỉnh,
vô thức trả lời: “Đường Hoa Sơn.” Anh tra chìa khóa vào ổ, đứng ngoài cửa
do dự rất lâu, đêm dần khuya, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng đi vào nhà. Nhà
không bật đèn, anh khẽ khàng đi vào phòng ngủ của cô, ghé vào cửa nghe
động tĩnh bên trong rồi nhẹ nhàng đẩy cửa ra. Nương theo ánh trăng, anh
nhìn thấy cô nằm trên giường, sườn mặt quay về phía anh, cô ngủ rất bình
yên. Nếu đã quyết định như thế, giờ phút này lại đi tới gần cô thì có nghĩa
lý gì? Nhưng tay chân như bị mất khống chế. Anh nhẹ nhàng đi tới bên
giường, cúi người xuống, khẽ khàng sờ gương mặt và đôi mắt sưng vù của
cô. Đầu ngón tay ấm quá, anh tham lam muốn được gần cô hơn, rồi lại đột
ngột thức tỉnh. Thẩm Khâm Tuyển, chỉ lúc em đang ngủ, mày mới dám
dùng cách này để gặp em ư? Nếu em tỉnh giấc, vậy chẳng khác nào uống
rượu độc để giải khát. Cuối cùng anh dằn lòng, lặng lẽ rời khỏi nhà. Trợ lý
để xe lại cho anh. Anh ngồi ở ghế lái, không biết phải đi đâu. Về nhà ư?
Nhà anh ở đây, nhưng anh đã lựa chọn ra đi. Về công ty? Tòa cao ốc lặng
ngắt, chỉ có một mình anh. Thẩm Khâm Tuyển cười mỉa mai, ai cũng thấy
anh may mắn, nhưng chỉ có mỗi anh là biết số mệnh chưa bao giờ dịu dàng
với anh. Bất tri bất giác, anh ngủ thiếp đi, lúc tỉnh dậy thì nhìn thấy Bạch
Hi vội vàng chạy ra ngoài bắt taxi. Anh đi theo cô, hơi bất ngờ khi thấy cô
xuống xe ở dưới tòa nhà Vinh Uy và đi vào quán cà phê gần đó. Thì ra là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.