MỘT GIÂY RUNG ĐỘNG CẢ ĐỜI KHÔNG QUÊN - Trang 473

khi có người lúng túng đằng hắng, “Tới giờ rồi Bạch Hi.” Bạch Hi cuống
quýt mở mắt, Thẩm Khâm Tuyển ung dung buông cô ra, khẽ nghiêng đầu
nói bên tai cô: “Anh ra ngoài trước đây.” “Anh coi nè!” Lúc này cô mới
nhớ ra là phải giận anh, đồng thời cũng vội vàng xem lại lớp trang điểm của
mình. “Đẹp lắm, anh biết kiềm chế mà.” Anh nhìn đôi môi đỏ mọng của cô,
nói nhỏ. Cô nhìn anh chằm chằm đầy oán trách. Anh cười: “Anh chỉ muốn
để em yên tĩnh một lát thôi.” Tuy hôn lễ được tổ chức đơn giản nhưng khi
kết thúc thì cũng đã hơi muộn. Sắp xếp xe cộ đưa khách về xong, hai vợ
chồng son tạm biệt ông nội rồi về nhà mình. Nhưng vẫn phải nhờ tài xế.
Thẩm Khâm Tuyển uống rượu nên không thể lái xe, còn Bạch Hi thì tuy
không uống rượu nhưng mới năm giờ sáng đã phải dậy trang điểm, thay
trang phục, rồi cả ngày phải đi qua đi lại chào hỏi khách khứa, còn phải
tranh thủ chụp hình vào những lúc rảnh nên vừa lên xe, cô liền dựa vào
người Thẩm Khâm Tuyển ngủ bù. Vì đã khuya nên đường xa khá thông
thoáng, đoạn đường thường ngày phải tốn ba mươi phút lái xe thì hôm nay
chỉ cần một nửa thời gian. Lết ra khỏi thang máy, vừa mở cửa vào nhà,
Bạch Hi lập tức cởi giày rồi ngã nhào xuống sofa, nằm im không nhúc
nhích. “Tắm đi.” Có người đá cô. “Cho em nằm một lát.” “Tắm đi.” “…”
“Đi ăn khuya.” “Em đi với!” Bạch Hi ngồi bật dậy. Thẩm Khâm Tuyển
đứng cúi đầu nhìn cô, thấy vậy thì bật cười, sau đó khom lưng chống hai
tay bên người cô, “Vậy em đi tắm đi.” Phải gội đầu ba lần mới gội sạch
đóng keo xịt tóc, thay bộ đồ thoải mái, sấy tóc qua loa, Bạch Hi đi chân
trần ra ngoài. Phòng ngủ không có ai, phòng khách cũng không có, không
biết Thẩm Khâm Tuyển đi đâu rồi. Trên bàn có bình nước ấm và ly nước
mật ong chỉ còn một nửa, Bạch Hi chậm rãi uống xong thì nghe có tiếng
mở cửa nhà. Thẩm Khâm Tuyển mặc quần áo ở nhà đi vào, tay xách một
cái túi lớn, vừa ngẩng đầu liền thấy Bạch Hi sáng mắt nhào về phía anh, hét
lên: “Đói chết mất.” Nhưng lúc mở túi ra, ánh mắt của cô dâu hơi ảm đạm,
“Ồ, không phải bún gạo.” Mà là gà rán. “Có ăn là tốt lắm rồi.” Anh lườm
cô. Bạch Hi vừa nhai vừa lúng búng: “Nhưng lúc trước dù nửa đêm anh
cũng đi mua bún gạo cho em.” Đối với tướng ăn như muốn ăn cả thế giới
của Bạch Hi, Thẩm Khâm Tuyển biết mình không sửa nổi nên chỉ đành

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.