MỘT GIÂY RUNG ĐỘNG CẢ ĐỜI KHÔNG QUÊN - Trang 475

trong làng giải trí đều tham dự.” Thẩm Khâm Tuyển ngẩng đầu lên, liếc
nhanh qua ti vi, “Ừm.” “Anh biết chú rể không?” Bạch Hi tò mò. “Từng
quen biết.” “Trông hạnh phúc quá.” Thẩm Khâm Tuyển cười chế nhạo,
không đáp lời. “Anh đừng khinh thường ý kiến của em như vậy chứ.” “Hai
bên cùng có lợi thôi.” Anh vô cùng thong dong đặt bút xuống, khép sách
lại, “Tần Mâu muốn kiếm được chỗ dựa vững chắc, cũng muốn được người
ta hâm mộ vì cô ta được gả vào nhà tốt. Còn về phía nhà chồng cô ta thì
vào lúc này cũng muốn nổi tiếng. Cho nên đây chỉ là đang hợp tác với nhau
thôi.” Anh dừng lại một chút, “Nếu không, em nghĩ hôn nhân nhanh chóng
như thế liệu dựa trên bao nhiêu tình cảm?” Bạch Hi không nói gì nữa mà
cúi đầu húp cháo. Bình thường, khi cô không nói tiếng nào, lại tỏ ra ngoan
ngoãn thì chính là lúc cô chột dạ. Anh nhìn cô, chờ cô lên tiếng. “Nhưng
mà… hình như em yêu anh từ cái nhìn đầu tiên.” Bạch Hi nói. “Đâu có
giống.” Anh nghiêm mặt, chậm rãi nói, “Chúng ta kết hôn dựa trên cơ sở
tình cảm sâu đậm. Tuy em đã quên nhưng anh cũng yêu em từ cái nhìn đầu
tiên, điều đó cho thấy chúng ta tâm linh tương thông.” “Họ kết hôn cần tiền
cần tiếng, vậy anh kết hôn cần cái gì?” “Anh không có yêu cầu cao đối với
hôn nhân, cũng không cần vợ đẹp hay vợ nổi tiếng.” Anh nói tiếp, “Giống
như em vậy, không thông minh, kém xa chồng mình nhưng anh vẫn cưới
đấy thôi.” “…” Bạch Hi cạn lời, không biết phải phản kích thế nào, xét về
nói móc thì cô không phải là đối thủ của Thẩm Khâm Tuyển, nghĩ rất lâu
mà cô chỉ rặn ra câu: “Anh thông minh muốn chết!” “Nhưng mà ai bảo từ
nhỏ anh đã thích em rồi.” Anh cười, “Một khi đã thích ai đó trở thành thói
quen, thông minh đến đâu cũng vô dụng.” *** Trên đường đi Tây Tạng,
Bạch Hi mới biết mình có thai. Hôm đó đang ở Thành Đô, hôm sau sẽ bay
thẳng đến Lhasa, cô đấu tranh tư tưởng hồi lâu, cuối cùng quyết định phải
thẳng thắn để được khoan hồng, thế là cô dè dặt gửi tin nhắn cho Thẩm
Khâm Tuyển: Có lẽ anh sắp làm ba rồi. Mười phút sau anh gọi cho cô,
giọng nói không nghe rõ đang vui hay giận, “Tốt nhất là em đừng nói em
đang ở Lhasa.” “Vẫn chưa… Đang ở Thành Đô.” Bên kia điện thoại im
lặng vài giây, sau đó cô nghe anh nói với trợ lý, “Đặt vé máy bay đi Thành
Đô.” “Anh đặt vé máy bay hả? Em nói với Lão Vương là em không đi nữa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.