MỘT GIÂY RUNG ĐỘNG CẢ ĐỜI KHÔNG QUÊN - Trang 477

mình nên làm gì. Em có nhớ em từng hỏi vì sao anh lại ghét Mạch Trăn
Đông không? Thật ra không hẳn là ghét, mà có lẽ là vì anh ghen tị. Anh
ghen tị rằng anh ta và anh có xuất thân như nhau, nhưng anh ta lại có thể
muốn làm gì thì làm.” Bạch Hi ngọ nguậy trong lồng ngực ấm áp của anh,
“Vậy anh… thích làm gì?” “Anh thích công việc của mình. Nhưng trước
đây… có đôi khi, áp lực rất lớn.” Anh cười mỉa mai, “Nhất là lúc ông nội
chống gậy đến công ty để giải quyết hậu quả do anh gây ra.” Bạch Hi quay
đầu, hôn nhẹ lên môi anh rồi lại vùi đầu vào hõm vai anh, “Anh đã vất vả
rồi.” “Tốt nhất là sinh con trai đi. Nó sẽ giống anh, sẽ rất tự giác và ngoan
ngoãn, anh từ từ dạy con là được.” Bạch Hi nghĩ rất lâu mới đưa ra quyết
định. Anh buồn cười, hôn lên gáy cô nhưng bị cô né tránh. Bỗng nhiên anh
nói: “Bạch Hi, anh chợt nghĩ ra một chuyện.” “Hửm?” “Có khi nào việc em
mang thai… là nhầm lẫn không?” Thẩm Khâm Tuyển ngồi dậy, nghĩ tới
chuyện này thì anh chẳng còn buồn ngủ nữa, “Em đã kiểm tra kỹ chưa?”
“…” Dưới sự chờ đợi của ba mẹ và ông cố, bạn nhỏ Thẩm Ôn Bạch thuận
lợi đến với thế giới này, là con trai, lúc vừa chào đời cất tiếng khóc rất to.
Giống như Bạch Hi nói, cậu bé không những có ngoại hình giống ba mà
ngay cả thói quen sinh hoạt cũng y hệt ba, mới bé tí mà đã có “đồng hồ sinh
học” rồi. Đúng giờ bú sữa mẹ, đúng giờ đi ngủ, thậm chí còn đúng giờ tăng
cân khiến quý phụ huynh đỡ lo vô cùng. Hôm đại thọ tám mươi của ông cụ,
Thẩm Khâm Tuyển đưa vợ con đi chúc thọ ông. Kể từ khi sinh Thẩm Ôn
Bạch, để bảo đảm an toàn, Bạch Hi luôn ôm con ngồi ghế sau, anh không
thể hưởng thụ được niềm vui thú xoa đầu vuốt tóc hay nựng mặt vợ như khi
vợ ngồi ở ghế phụ lái nữa. Thẩm Ôn Bạch đang tới tuổi tập nói, nhưng cậu
không ríu ra ríu rít như các bạn đồng trang lứa khác, không có kiểu cái gì
cũng muốn nói nhưng lại bập bẹ, nói không rõ. Cậu thích ra vẻ nghiêm túc
hay nhíu mày giống ba, thỉnh thoảng sẽ nói một hai câu rất chuẩn, kể cả
phát âm và cách dùng từ. “Cái tính nghiêm nghị y chang ba!” Bạch Hi
cười, vừa sờ đầu vừa trêu con, “Con lớn nhanh nào. Mẹ bị say xe, nhưng
nghĩ đến sau này có thể ngồi xe do con lái thì mẹ cảm thấy an toàn vô
cùng.” Cậu bé ngậm núm vú cao su, nghiêm túc nhìn mẹ mình. Còn người
ngồi ở ghế lái thì nổi gân trán, nhưng vẫn nhịn, không nói gì. Bạch Hi đã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.