MỘT GIÂY RUNG ĐỘNG CẢ ĐỜI KHÔNG QUÊN - Trang 471

anh cảm thấy sao mà dễ dàng quá đỗi, bởi vì so với mấy tháng trước, lựa
chọn lúc này quá giản đơn. Cùng sống, hoặc cùng hết. Anh một mực nắm
chặt tay cô, mặc kệ cô nói gì, cầu xin cũng được, mắng chửi cũng xong,
anh đều nhất quyết không buông tay. Không phải anh không sợ chết, chỉ là
anh không thể tưởng tượng được cảnh Bạch Hi nổ tung thành từng mảnh
trước mắt mình… Anh nghĩ tới việc mình đã chờ đợi suốt bao năm rồi lại
lặng lẽ nhìn cô gái với mái tóc ngắn cũn rõ ràng là rất sợ nhưng lại giả vờ
kiên cường… Anh chợt thấy mình quá ngớ ngẩn khi đã đổ hết mọi thù hận
lên người cô dù nó chẳng thuộc về cô. Trong mắt anh, cô còn nhỏ, đôi khi
rất trẻ con, nhưng cô lại nhìn thấu những việc mà anh không tài nào thông
suốt. Yêu quan trọng hơn hận, buông bỏ quan trọng hơn cữ mãi day dứt.
“Em không được nới lỏng chân, nếu không thì chúng ta sẽ cùng chết đó.”
Lúc nói ra những lời đó, vẻ mặt của Thẩm Khâm Tuyển vừa ung dung vừa
nhẹ nhõm, những chuyện còn lại cứ phó mặc cho vận mệnh đi. Nếu vận
mệnh tàn nhẫn đến mức muốn bọn họ chết cùng nhau, anh cũng không oán
trách. May là họ vẫn sống. Thậm chí vận mệnh còn tặng anh một món quà
lớn là để anh bị bệnh trên máy bay. Lúc bị sốt cao và ngủ mê man, anh vẫn
nắm chặt tay cô; trong thời gian bị cách ly, anh giả vờ không tỉnh táo để cô
chăm sóc mình, một bước không rời. Nhưng bệnh thì cũng có ngày được
chữa khỏi, còn trái tim đã bị tổn thương của cô thì chẳng còn tin tưởng anh
nữa. Có lẽ chỉ có thời gian mới chữa trị được tất cả. Thẩm Khâm Tuyển
nghĩ vậy nên cũng chẳng lo lắng nữa. Anh đã đợi hơn hai mươi năm rồi thì
sao phải lo lắng khi đợi thêm một thời gian ngắn nữa. Cuộc sống của họ sẽ
gặp phải nguy hiểm như ở Z lần nữa, vì thế anh để cô tự do, không hề tạo
áp lực cho cô. Nhiều lần ở sân bay, đứng ngắm cô từ xa, thấy cô ở bên cạnh
đồng nghiệp rất vui vẻ, anh nghĩ mình vẫn nên tránh mặt cô, vì khi đó anh
vẫn chưa chắc chắn rằng liệu khi ngoảnh đầu lại nhìn thấy anh, cô có nở nụ
cười rạng rỡ và gọi tên anh, nói rằng: “Thẩm Khâm Tuyển, anh đến rồi à?”
hay không. Anh đợi cô mười tháng. Mười tháng, không dài không ngắn.
Không phải anh mất kiên nhẫn, mà là vì sắp tới sinh nhật cô. Anh đứng bên
dưới núi tuyết, trong những luồng gió phần phật buổi sớm mai, thấp thỏm
hỏi cô: “Mười tháng rồi, Bạch Hi, tình cảm của em đã quay lại chưa?” Vào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.