MỘT GIÂY RUNG ĐỘNG CẢ ĐỜI KHÔNG QUÊN - Trang 470

tức nữ nhiếp ảnh gia duy nhất của đoàn nhiếp ảnh Trung Quốc công tác tại
Z bị quân nổi dậy bắt cóc, không rõ tình hình. Chiều hôm đó có một cuộc
họp, những người tham gia đã có mặt đầy đủ. Nhưng điều đó không còn
quan trọng nữa. Thẩm Khâm Tuyển còn không kịp cầm áo khoác, anh vội
vơ lấy chìa khóa xe đi vào thang máy, xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm mà
không nói một tiếng nào. Trợ lý không đuổi kịp anh nên chỉ biết gọi điện
thoại cho anh, nhưng tiếng chuông điện thoại vang lên từ phòng làm việc
của anh. Ngay cả điện thoại mà anh cũng không kịp lấy. Xe chạy thẳng đến
căn hộ của Mạch Trăn Đông, dùng hết sức để đập cửa, khi Mạch Trăn
Đông mở cửa, anh tiến lên túm lấy cổ áo của đối phương, gằn hỏi: “Bạch
Hi đi Z đúng không?” Mạch Trăn Đông vừa ngủ dậy, mơ mơ màng màng
nói: “Cậu nổi điên cái gì thế?” Anh đẩy anh ta vào tường, “Anh nói đi! Có
phải không?” “Phải…” Còn chưa dứt lời, Thẩm Khâm Tuyển đã đấm anh
ta một cái rất mạnh đến khiến môi anh ta bị rách toạc. Mạch Trăn Đông
không hề nghĩ ngợi mà đấm lại. Hai người đàn ông cao ngang ngửa nhau ra
sức đánh đối phương. Cuối cùng Mạch Trăn Đông lùi về sau, lau vết máu
bên khóe miệng, thở hồng hộc hỏi: “Mẹ nó, cậu nổi điên cái gì thế?” “Nếu
Bạch Hi xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không tha cho anh đâu.” Anh nhìn đối
phương chằm chằm, trông vô cùng khổ sở. Anh dùng tốc độ nhanh nhất có
thể để làm visa, liên lạc với đại sứ quán và thuyết phục Mạc Gia Minh. Ba
ngày sau, Thẩm Khâm Tuyển tới thủ đô nước Z. Lúc xuống máy bay, nhận
được tin người bị bắt cóc là đàn ông, tim anh mới bình ổn lại một chút,
nhưng sau đó lại nghe nói đã bị mất liên lạc hai ngày với đoàn nhiếp ảnh
Trung Quốc. Cũng may Mạc Gia Minh đi cùng anh, anh ta vừa quen biết
chính phủ vừa có quan hệ với xã hội đen nơi đây nên thuận lợi cứu người bị
bắt cóc ra ngoài, thậm chí còn tài giỏi đến mức nhờ được quân chính phủ
hộ tống họ đến khu vực an toàn. Thẩm Khâm Tuyển cho rằng khi tìm được
Bạch Hi, mọi chuyện sẽ kết thúc. Anh mặc kệ tương lai của họ ra sao, anh
chỉ cần cô bình an theo anh trở về là được. Nhưng chờ đợi họ là sự tàn nhẫn
đến hời hợt của vận mệnh. Cô đứng yên ở đó, khàn giọng ngăn anh lại gần.
Não như ngừng hoạt động, không còn lý trí, sức phán đoán cũng biến mất,
Thẩm Khâm Tuyển bước từng bước lại gần cô, giữa hai từ sống và chết,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.