MỘT GIÂY RUNG ĐỘNG CẢ ĐỜI KHÔNG QUÊN - Trang 481

đứng dậy đi vào phòng tắm, trong sọt đựng quần áo bẩn chứa áo lót của anh
ta. Mũi cô rất nhạy nên có thể ngửi được mùi nước hoa thoang thoảng trong
không khí. Tần Mâu nhìn chính mình ở trong gương, cố gắng đè nén sự khó
chịu, tự nhủ còn có gì để cô không hài lòng? Trong hôn lễ thế kỷ được tổ
chứ vào ba tháng trước, tất cả những gì cô mong muốn đều đã được chồng
đáp ứng, thậm chí còn sửa chữa lại căn nhà này theo ý cô. Hậu quả của cả
đêm mất ngủ là cô chỉ nghe được nửa câu sau của Tôn Tĩnh, “… Em nhớ
chuẩn bị kỹ lưỡng, anh sẽ bảo tài xế đến đón em sớm.” Tần Mâu lấy lại tinh
thần, cười nói: “Em biết rồi.” Sau khi kết hôn, cô giảm bớt lượng công việc
để dồn hết tinh lực, thời gian đi xã giao với chồng và phụ trách vai trò dâu
hiền vợ đảm, vì thế cô được nhà chồng khen ngợi không dứt. Tôn Tĩnh
uống cà phê, ăn sandwich rồi đi làm. Trước khi đi, anh ta hôn cô một cái
như thường lệ, sau đó căn nhà lại rơi vào tĩnh lặng. Lúc đọc tới trang cuối
của một quyển tạp chí, điện thoại reo chuông, là chị Hân gọi đến để thông
báo các lời mời tham gia sự kiện và đóng phim, bảo cô lựa chọn. Tần Mâu
nói, “Để em đọc kịch bản xem sao đã.” “Biết ngay là em sẽ nói thế nên chị
bảo người ta đem qua cho em rồi.” Trò chuyện mấy câu, Lý Hân dè dặt hỏi:
“Tối qua em làm gì?” “Đi spa với bạn.” Người quản lý nói đầy ẩn ý: “Sau
này em phải cố gắng đi dự tiệc cùng Tôn Tĩnh nhiều vào.” Tần Mâu biếng
nhác đổi điện thoại qua tai bên kia, “Em lười quan tâm đến mấy chuyện gặp
dịp thì chơi như thế lắm.” Buổi sáng, cô ở nhà đọc kịch bản, phim có tên là
“Song sinh”, kể về hai chị em. Tần Mâu chỉ đọc vài ba trang thì mệt mỏi
buông kịch bản xuống. Thế gian này thực sự có hai chị em yêu thương
nhau, nhường nhịn nhau đến thế ư? Cô cảm thấy sao mà buồn cười quá đỗi.
Tần Mâu vẫn còn nhớ như in lần đầu tiên đến nhà họ Tô, suốt dọc đường
ngồi đằng sau trên chiếc xe đạp của ba nghe ba mẹ nói chuyện, sau đó mẹ
quay đầu nói với cô: “Y Y, lát nữa gặp em thì chơi đàng hoàng vào nhé.”
Cô lơ mơ gật đầu. Lúc bấm chuông cửa, Tần Mâu mới biết thì ra có người
được sống trong căn nhà to đến nhường này chứ không phải ngôi nhà ọp
ẹp, năm gia đình xài chung một căn bếp nhỏ xíu, lúc ăn cơm, khói còn
giăng mù trên trần nhà như nhà cô. Cô rất hâm mộ, thầm nghĩ nếu được
sống ở đây thì tốt quá. Vào phòng khách, ba mẹ ngồi trên sofa, vẻ mặt hơi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.