MỘT GIÂY RUNG ĐỘNG CẢ ĐỜI KHÔNG QUÊN - Trang 483

đình anh chị có thể chuyển tới bất cứ lúc nào.” Bọn họ ngồi chơi một lát rồi
về, ra tới cửa, cậu bé dừng bước, “Ông ơi, con gấu bông mà em thích nhất
còn ở nhà mình.” Ông Thẩm ngồi xuống nhìn cháu nội, nói: “Bây giờ em
không thể nhìn thấy đồ vật quen thuộc nữa, cháu quên rồi sao?” Sau đó họ
rời đi. Tần Mâu nghe ba mẹ nói về chuyện nhà họ Tô, giọng điệu vô cùng
buồn rầu, sau đó nhắc đến việc ông Thẩm mua nhà cho họ thì giọng nói
mới nhẹ nhõm hơn một chút. Mẹ Tần Mâu ôm cô nói: “Sau này em sẽ sống
cùng chúng ta, con hãy nhường nhịn em một chút nhé.” Chiều đó, vừa ngủ
dậy, Tô Nghiên lại bắt đầu khóc, dỗ sao cũng không nín, ba mẹ Tần Mâu
làm mọi cách nhưng thất bại, cuối cùng đành phải báo cho nhà họ Thẩm.
Bác sĩ chạy tới, ôm cô bé vào lòng, dịu dàng dỗ dành. Thấy người lạ, cô bé
mới nín khóc. Tối đó ông Thẩm tới nhà, thấy tình cảnh như thế thì thở dài,
nói một cách mệt mỏi: “Xem ra cũng không thể cho con bé ở đây được
rồi.” Đó là lần cuối cùng Tần Mâu nhìn thấy Tô Nghiên. Cô bé được đón
đi, ba mẹ cô đổi công việc, mở một siêu thị nhỏ ở phía tây thành phố. Tuy
gia cảnh không tốt nhưng cũng không tệ, cô lớn lên từng ngày, những tự ti
hồi bé dần mai một theo thời gian, thay vào đó là sự tự tin do vẻ ngoài
mang lại, cộng thêm việc thi đậu ngành vũ đạo của trường nghệ thuật lớn
nên trong khoảng thời gian đẹp đẽ nhất của thiếu nữ, Tần Mâu rạng rỡ như
ánh mặt trời. Năm nhất đại học, cô nhận quay quảng cáo đầu tiên trong đời
về bánh quy, cô diễn vai nữ sinh lén đặt bánh quy vào học bàn của anh
khóa trên mà mình thầm mến. Chỉ quay trong hai ngày mà thù lao lên tới
mấy ngàn tệ, rời khỏi trường quay, cô đã không cần phải đi xe buýt như
trước kia nữa vì hiện nay có mấy thiếu gia nhà giàu đang theo đuổi cô, ai
cũng tự lái xe đưa đón, mời cô ăn cơm. Một cô gái non nớt vừa bước vào
giới giải trí khó mà đứng vững trước phù hoa, so với các nam sinh trong
trường, người đàn ông trẻ tuổi lái xe ở bên cạnh thỏa mãn cho cô quá nhiều
khát vọng về vật chất lẫn tương lai, có lẽ vì thế mà trong một phút mất tỉnh
táo, cô mới chọn bộ trang sức phỉ thúy đắt giá đó. Cô đánh giá quá cao tình
yêu mà người ta dành cho mình, nhưng lại không ngờ đối với đàn ông, sự
tồn tại của cô cũng chỉ là vật phẩm dùng để khoe khoang, chứ giá trị thực tế
thì thua xa bộ trang sức phỉ thúy đó. Sau khi trở về, người đàn ông ấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.