MỘT GIÂY RUNG ĐỘNG CẢ ĐỜI KHÔNG QUÊN - Trang 75

Thẩm Khâm Tuyển đang cầm chày cán bột thì đưa nó cho tôi, dáng vẻ

như đang chờ tôi làm trò cười. Tôi không thèm để ý tới anh, chuyên tâm
cán từng tấm bột, mỗi vỏ bánh vừa mịn vừa đều, không dày không mỏng.

“Tay nghề không tệ!” Ông cụ khích lệ tôi.

“Trước đây, hằng năm cháu đều ở lại trường đón năm mới, mọi người

cũng cùng nhau làm vằn thắn!” Tôi đắc ý, nói, “Đến cả hiệu trưởng cũng
khen tay nghề của cháu rất khá!”

Ông cụ nhìn tôi một cái, không biết nghĩ gì, khẽ thở dài: “Đúng là một

đứa trẻ tốt.”

“Ông ơi, có chuyện này cháu chưa cảm ơn ông.” Tay tôi làm việc không

ngừng, nói chân thành, “Cháu có thể học xong đại học đều là nhờ phúc của
ông đấy.”

“Hả?” Ông cụ kinh ngạc.

“Chẳng phải ông tài trợ học bổng cho trường cháu sao? Tiền sinh hoạt và

học phí thời đại học của cháu đều dựa vào nó cả đấy!” Tôi nói thật lòng,
“Cháu cảm ơn ông!”

Ông cụ ngẩn người, cười to: “Tốt! Rất tốt!”

Tôi thấy ông cười đến mức trên mặt đầy nếp nhăn thì cũng cảm nhận

được niềm vui từ tận đáy lòng. Có lẽ vì tôi không có người thân dễ gần như
vậy nên khi nhìn ông, tôi cảm thấy rất thân thiết.

Lúc nấu sủi cảo, tôi đi dạo một vòng, khi quay lại thì gương mặt đã đỏ

ửng vì lạnh, hỏi ông Thẩm: “Ông ơi, bình thường chỉ có một mình ông ở
đây ạ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.