MỘT GIÂY RUNG ĐỘNG CẢ ĐỜI KHÔNG QUÊN - Trang 77

Đang trò chuyện thì dì bưng một nồi bánh chẻo nóng hổi đi ra: “Được rồi

được rồi, có thể ăn rồi.”

Ngồi trên bàn ăn, chờ dì rót giấm cho tôi xong, tôi lập tức cầm muỗng

múc một cái bánh rồi nhét luôn vào miệng.

Thẩm Khâm Tuyển ngồi phía đối diện thấy vậy thì nhíu mày, hình như

rất bất mãn với tướng ăn của tôi. Tôi trừng mắt với anh, không biết tại sao
mà khi ở trước mặt ông cụ, tôi không hề thấy sợ anh.

Không ngờ ông cụ thở dài, nói: “Tiểu Hi, ăn chậm thôi, không ai giành

bánh chẻo với cháu đâu.”

Tôi còn đang ngậm miếng bánh trong miệng, nhìn Thẩm Khâm Tuyển cố

nén cười, rầu rĩ nói: “Cháu biết rồi.”

Ông cụ vẫn chưa dạy dỗ xong: “Không phải do tướng ăn không đẹp mà

là bây giờ cháu còn trẻ mà lại ăn quá nhanh thì sau này về già sẽ bị đau dạ
dày.”

Tôi cúi đầu, tâm phục khẩu phục: “Cháu biết rồi ạ.”

Đến cái thứ hai, tôi nhai kỹ nuốt chậm, vị ngọt của nhân bánh tràn ra

miệng, tôi kinh ngạc: “Ngon quá!”

Ông cụ cười híp mắt nhìn tôi: “Ngon hả?”

Không phải tôi chưa từng được ăn sủi cảo ngon, nhưng không biết vì sao

lúc này lại có thể vui đến mức này: “Ngon lắm ạ! Chưa bao giờ cháu được
ăn sủi cảo ngon như vậy! Ông ơi, ông biết không, trước kia cháu luôn muốn
làm sủi cảo thật ngon nhưng mong muốn này mãi không thực hiện được!”

Ông cụ mỉm cười nhìn tôi rồi quay đầu nhìn cháu nội của mình. Tôi nhận

ra khóe môi của ông đang cong lên, thấp thoáng niềm vui.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.