MỘT GIÂY RUNG ĐỘNG CẢ ĐỜI KHÔNG QUÊN - Trang 92

Ở mỗi thế mạnh chúng tôi đều thắng mỗi người một ván, coi như hòa, ai

cũng vui vẻ. Dì vừa bưng nước trái cây lên thì ngoài cửa truyền vào giọng
nói rất hào sảng: “Lão Thẩm, tôi đến chúc tết đây.”

Người đến là một ông cụ, dáng người hơi gầy nhưng tinh thần rất tốt, nói

to: “A Đông, mau chúc tết ông Giang đi.”

Đằng sau ông là một người đàn ông trẻ, tóc ngắn, mặc áo khoác màu

nâu, khuôn mặt lạnh lùng. Anh ta chính là Mạch Trăn Đông!

Tôi giật mình, vô thức gọi “Thầy.”

Mọi người đều nhìn tôi, Mạch Trăn Đông cũng đứng im tại chỗ, có lẽ vì

quá bất ngờ khi thấy tôi nên quên mất phải chào hỏi.

“Khụ, Tiểu Hi, cháu biết A Đông à?” Ông Thẩm hỏi.

“Vâng ạ, trước kia cháu đi theo anh Mạch học chụp ảnh.” Tôi thành thật

trả lời, “Còn bị mắng đến nỗi không biết đã khóc bao nhiêu.”

Mạch Trăn Đông đút một tay vào túi áo, như cười như không nhìn tôi:

“Vâng, Bạch Hi nói đúng đấy ạ.”

Thì ra ông nội của Mạch Trăn Đông là một trong những cổ đông lớn của

Vinh Uy, năm xưa cùng ông Thẩm tranh đấu giành thiên hạ, nhưng ông
không ngờ Mạch Trăn Đông lại đi lệch quỹ đạo mà gia đình đã định hướng,
trở thành nhiếp ảnh gia nổi tiếng trong giới thời trang.

Tôi lễ phép chào ông Mạch. Ông cụ nhìn tôi, khẽ nhíu mày, tựa như

muốn hỏi lại thôi.

“Bạch Hi, sao em lại ở đây?” Mạch Trăn Đông ngồi xuống sofa, hỏi tôi.

Tôi thấy hơi khó xử, không biết nên nói thế nào thì ông Thẩm đã vô cùng

tự nhiên giải thích: “Tiểu Hi là nhân viên của công ty, là đứa trẻ hiếm có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.