MỘT GIÂY RUNG ĐỘNG CẢ ĐỜI KHÔNG QUÊN - Trang 90

Anh nghiêng đầu nhìn tôi, cười khẽ rồi đứng lên: “Em thì sao? Lúc bé

em như thế nào?”

Tôi lấy lại tinh thần, nói đơn giản: “Tôi là đứa bé bị bỏ rơi, từ nhỏ đã ở

cô nhi viện, không có ba mẹ.”

Anh nhìn tôi, nói chậm từng tiếng: “Thì ra khi bé, chúng ta đều là những

đứa trẻ cô đơn.”

Tôi vô thức gật đầu, cảm thấy mũi hơi xót: “Ít nhất anh còn có ông nội.”

Nhắc tới ông cụ, tôi bỗng nhớ đến yêu cầu quá đáng của mình, không

biết có nên nói hay không.

Anh như nhìn thấu suy nghĩ của tôi: “Em muốn nói gì?”

“Sau này tôi có thể thường xuyên đến thăm ông không?” Tôi nói nhỏ, “Ý

tôi là, sau khi chúng ta diễn xong vở kịch này, tôi có thể đến đây thăm ông
không?”

Anh ngây người, có lẽ là vì không ngờ tôi sẽ hỏi vậy.

Tôi thấy anh khó xử nên nói nhanh: “Tôi không cần máy ảnh, cũng

không cần thù lao, tôi chỉ muốn được gặp ông thôi. Từ nhỏ tôi đã không có
người thân, ông giống như là… ông nội của tôi vậy.”

Có lẽ vì giọng nói của tôi quá đáng thương nên Thẩm Khâm Tuyển giãn

lông mày, cười dịu dàng: “Đây là quà năm mới em đòi tôi?”

Tôi gật đầu.

Anh sờ đầu tôi, nói: “Tất nhiên là được.”

Cứ thế tôi “ở chực” nhà họ Thẩm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.