MỘT GIÂY RUNG ĐỘNG CẢ ĐỜI KHÔNG QUÊN - Trang 91

Trong khi tôi vô cùng rảnh rỗi thì Thẩm Khâm Tuyển lại không ngừng

bận rộn.

Vô tình nói với dì, tôi mới biết thì ra vì công việc nên họ có rất ít thời

gian ở bên nhau.

“Trước đây ông chủ bề bộn nhiều việc, cậu chủ lại đi học ở bên ngoài

nên chỉ gặp nhau vào những ngày nghỉ.” Dì vừa coi chừng nồi canh vừa
nói, “Còn bây giờ thì đến lượt cậu chủ bận rộn, ông chủ đợi được bữa cơm
tất niên cũng không dễ.”

Tôi nhìn ông cụ đang đọc báo trong phòng khách, cảm thấy hơi chua xót.

Mới đầu năm nhưng Thẩm Khâm Tuyển đã ra khỏi nhà từ sáng sớm, đến
tối muộn mới về. Có lần tôi xem phim ở phòng khách, từ xa đã nghe được
mùi rượu, quay đầu thì thấy anh đứng ở cửa, mặc dù cử chỉ, lời nói giống
như bình thường nhưng đôi mắt lại vằn tơ máu, lộ rõ vẻ mệt mỏi vô cùng,
chào tôi một tiếng rồi đi ngủ. Đến lúc ấy tôi mới biết người như anh hoàn
toàn không có khái niệm ngày nghỉ.

“Tiểu Hi! Đánh cờ với ông nào.” Từ phòng khách truyền đến tiếng ông

cụ gọi tôi.

Tôi đáp một tiếp, chạy ra ngồi đối diện với ông, cắn miếng táo rồi nói:

“Vâng ạ.”

Chưa đầy hai mươi phút sau, tôi buông vũ khí đầu hàng, nhân lúc ông

chuẩn bị đi bước cờ quyết định, tôi rất không phong độ làm loạn bàn cờ,
thẹn quá hóa giận: “Ông ơi, chúng ta chơi cờ năm quân nhé.”

Mặc dù bị ăn quỵt trắng trợn nhưng ông cụ không hề tức giận, chỉ cười

to: “Được.”

Trình độ chơi cờ năm quân của tôi rất khá, ít có đối thủ, cao thủ cờ tướng

như ông cũng bị tôi đánh không còn mảnh giáp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.