sống; không theo kịp số phận của mình - bởi vì toàn bộ nỗ lực của nó tiêu
tan khi nó tự nhủ bản thân phải vượt lên số phận, và nó thất bại khi tin hoặc
không tin điều này, đúng hơn nó duy trì bản thân trong sự phân vân lưỡng lự
không niềm tin.
Hậu quả của khía cạnh tiêu cực trong sự sống là sự trực tiếp biến mất.
Con người không có quan hệ, chỉ tiếp xúc với bản chất thực của riêng mình
và vì thế cần phải sống bên ngoài cộng đồng. Nhân loại thời khải huyền
đánh mất sự trực tiếp của mình, chỉ tồn tại trong một sự sống tiêu cực phi
cộng đồng.
Và khi có một tia nghi ngờ nhen nhóm trong nó, rằng trong trạng thái này
nó đang đánh mất sự sống, đánh mất số phận và cuộc đời, nó bắt đầu thử suy
ngẫm - đó là lúc bản án thực hiện hoàn toàn với nó: nó bắt đầu phản xạ một
cách có ý thức. Sự phản xạ có ý thức này được gọi là introverzio (bị khóa
lại-quay vào trong). Đây là thời điểm sau khi đánh mất sự trực tiếp: khi con
người xoay chìa, khóa cái nhà tù mê muội đơn độc của mình lại. Đây là mê
cung.
Cuộc sống cộng đồng giữa những môi trường như vậy là một ảo ảnh bịa
đặt. Thực chất chẳng có gì khác ngoài việc chưa bao giờ xảy ra sự gặp gỡ
đích thực, chỉ là sự húc vào nhau tình cờ trong bóng tối. Không gặp gỡ,
không nhận biết, không thấy, không nhận ra, và như vậy không tình bạn,
cũng chẳng hôn nhân, tình yêu, sự trực tiếp, không lời nói, không tiếng vang
vọng, chẳng lôi cuốn, chẳng đồng cảm, và tình thương cũng không nốt.
Nếu sự trực tiếp đã mất, trong giây phút ấy các phân tử không đồng nhất
của cộng đồng biến thành sự hỗn độn xung đột. Những thực thể ảo tường
trên đường băng ngoài định luật mù lòa tránh nhau, hoặc đâm vào nhau,
nhưng sự lẩn tránh cũng vô nghĩa y như sự chạm trán.
Phản xạ là trạng thái khi con người đứng ngoài tất cả: ngoài đời sống,
ngoài sự sống, ngoài cộng đồng, ngoài hiện thực, ngoài sự tỉnh táo, ngoài sự
tồn tại. Phản xạ vì vậy phi siêu hình, phi tôn giáo và vì thế phi cộng đồng.
Phản xạ chỉ có duy nhất một nội dung: ảo tưởng. Đây chính là: cái TÔI cá
nhân.