tài năng này là một chủ thể bình yên, là sự mềm mại, nhún nhường, phục vụ:
đây là chủ thể trong người Thầy, xuất hiện trong cường độ thường xuyên.
"Ta thử kể lại - Lão Tử nói - họ như thế nào. Họ miễn cưỡng như kẻ mùa
đông đi qua sông. Tỉnh táo như kẻ sợ quân thù ẩn náu. Họ minh mẫn như kẻ
đến từ quốc gia khác. Họ yếu thế như băng tan chảy. Họ nguyên sơ như vật
chất chưa chế biến. Họ sâu sắc như vực thẳm, bí ẩn như nước khuấy động."
Người Thầy không chủ động. Người Thầy là công cụ. Công cụ của các
sức mạnh Thượng Đế thể hiện ở cá nhân và bằng cá nhân của họ. Người
Thầy là thực thể thần thánh, kẻ tuyên bố bởi sự sống vũ trụ.
Bản thân họ là cái TÔI con người, miễn cưỡng, yếu thế, nguyên sơ, minh
mẫn, sâu sắc nhưng trên tất cả, họ tỉnh táo. Họ không hành động: "Thế giới
là sự vật tinh thần, không thể hành động bằng nó. Kẻ nào hành động kẻ đó
làm hỏng nó".
Họ thụ động cho phép sức mạnh hoạt động thông qua nó (thế giới). Họ
cẩn trọng, minh mẫn, kiên trì: không tin vào bản thân mình, luôn luôn sống
trong sự tỉnh táo để chú ý và nhận ra bản chất của các sức mạnh. Họ bí ẩn,
không thể nhìn thấu qua như khi nước bị khuấy lên. Bởi vì các sức mạnh
luôn luôn chiến đấu trong họ, không bao giờ có thể biết sức mạnh như thế
nào đến trong họ. Chỉ có một điều không thể nghi ngờ đấy là sức mạnh
Thượng Đế.
"Ngày nay aỉ có thể bằng sự tỉnh táo của mình làm tan biến đi sự mê muội
của cái TÔI?" Ngày nay ai có thể một lần nữa nâng đời sống của cái TÔI
con người lên sự sống?
Tiếng kêu thét của câu hỏi này vang lên từ ranh giới thời cổ. Thời hoàng
kim đã trôi qua. Người Thầy của Đời sống đã câm lặng. Không một ai có thể
đánh thức dân chúng khỏi sự mê muội đờ đẫn. Bởi vì con người còn không
xua đuổi nổi sự đờ đẫn của bản thân mình. Không còn một ai biết phá vỡ đời
sống trên những phần đã chai sạn của nó và biết mở nó ra. Không còn một ai
biết thể hiện những sức mạnh Thượng Đế trong cá nhân họ.
Con người giờ đây chỉ còn là những cái TÔI. Cái TÔI đắm chìm vào sự
mê muội, tích góp của cải, thèm khát quyền lực, chạy theo dục vọng. Người