bóp méo của một định luật tinh thần siêu việt duy nhất mà người Ấn Độ goi
là dharma. Và khi con người thời kì lịch sử đặt ý chí của cái TÔI cá nhân
vào vị trí của định luật tính thần phổ quát, họ đã phá hỏng tinh thần.
Các sức mạnh không dùng để tìm ra tinh thần mới mà để thực hiện tinh
thần vĩnh cửu và phổ quát. Truyền thống bảo vệ thứ tinh thần vĩnh cửu và
phổ quát này, thứ tinh thần ngay từ thuở ban đầu đã từng có, vẫn đang có và
sẽ tiếp tục có như một lời tuyên ngôn.
Như vậy vân hóa không phải là sự tìm ra, tạo ra một tinh thần, một mục
đích tiêu chuẩn chưa bao giờ có ở đâu, mà: văn hóa là việc hiện thực hóa thứ
tinh thần đã được truyền thống giữ gìn.
Lấy một ví dụ đơn giản: Các thư viện khoa học lớn của thời hiện đại giữ
gìn những thể hiện nỗ lực tinh thần lớn của con người trong hàng triệu tập
sách. Để thực hiện điều này con người phải bỏ vào đấy một số lượng lớn các
nhà bác học, rất nhiều công việc, công sức, thời gian, giấy mưc, công việc in
ấn. Và không bao giờ có thể đo đếm hết nổi những hi vọng, đam mê, lương
tâm, kỉ luật, suy tư đi kèm với việc thực hiện những cuốn sách đó.
Vậy mà chẳng có gì chắc chắn, giữa hàng triệu cuốn sách này có một tác
phẩm là hiện thực của nhận loại trong đời sống. Toàn bộ nền văn hóa nhân
đạo thời hiện đại, tâm lí học, khoa học xã hội, vãn học, triết học, đạo đức
học, mĩ học, ngôn ngữ học, khoa học tôn giáo đều không thể thực hiện nổi,
thậm chí không bao giờ thực hiện nổi, không bao giờ có thể hiện thực hóa,
và tất cả các tác phẩm đều được tạo ra để không bao giờ có thể hiện thực hóa
chúng.
Hàng triệu tác phẩm này vô ích, thừa thãi, trong một khía canh nào đấy vô
nghĩa một cách đau đớn, như thể chưa bao giờ được viết ra. Nỗi nhọc nhằn,
niềm hi vọng, công sức, chất liệu, đam mê, đổ vào một thứ lãng phí, bởi từ
các tác phẩm này không thể học được gì từ thực tế, tinh thần của những tác
phẩm này không thể thực hiện nổi.
Một "nền văn hóa hùng hậu" - lí tưởng tính, một sự ba hoa khoác lác, vô
nội dung, tạo dựng từ nhu cầu phi hiện thực, với lợi ích phi hiện thực, với