MỘT GIỌT TỪ SỰ ĐỌA ĐÀY - Trang 161

cướp của thị dân, thị dân thành kẻ cướp của công nhân, giai cấp thống tri
thành kẻ cướp của kẻ bị trị.

Con người hoặc là cha hoặc là kẻ cướp của đất, Zarathustra đã nói.
Và khi không là người cha của đất, không thể hiện thực hóa tinh thần của

lòng yêu thương, lúc đó nó nhất thiết trở thành kẻ cướp, coi đất như chiến
lợi phẩm cần phânchia cho một bè lũ, bất kể đấy là một dân tộc hay một giai
cấp.

Bản năng ăn cướp đã tạo ra cuộc đấu tranh của các dân tộc, các giới tính,

các chủng loài, tạo ra cuộc đấu tranh của các thế giới quan - hay nói một
cách ngắn gọn: tạo ra cuộc đấu tranh người ta hay gọi là đấu tranh sinh tồn.

Thời cổ có nhận thức về khái niệm chăm lo sự sống, nhưng không có khái

niệm đấu tranh sinh tồn.

Bởi con người thời cổ đứng trên thiên nhiên, như một người chủ, người

cha của thiên nhiên, như một vị vua tốt cai trị trên thế gian.

5.

Ở đây phê phán nhân loại thời kì lịch sử không phải là mục đích, mà mục

đích là làm nổi bật sự khác biệt của văn hóa thời cổ và thời kì lịch sử, và chỉ
cần trích dẫn một câu nói của Zarathustra, cùng sự giải thích câu nói đó là
đủ đạt đến mục đích này.

Con người thời cổ là người cha của thiên nhiên; là cha của thiên nhiên bởi

con người đã canh tác đời sống với tinh thần tích cực của tình yêu thương
của người cha.

Bởi vì: "Tất cả, cái gì sống và có trên thế gian" - Kinh Zohár đã nói - "chỉ

để cho, và vì con người. Bầu trời có để cho, và vì mọi thực thể, bởỉ bản thân
các thực thể và các sự vật không ý nghĩa và cũng chẳng có giá trị gì."

Sự canh tác không là gì khác ngoài việc hiện thực hóa tính thần của tình

yêu thương; theo một quan điểm nhất định nhiệm vụ của con người trong
thiên nhiên vật chất không là gì khác ngoài việc hiện thực hóa tinh thần của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.