MỘT GIỌT TỪ SỰ ĐỌA ĐÀY - Trang 51

Một vài vị thần hỏi nhau:
- Bao giờ con quái vật này sẽ làm một cuộc tổng vệ sinh đây? Khi nào nó

sẽ hốt hết lũ sâu bọ sinh sôi lúc nhúc này đây?

Nhưng một số vị thần khác lại bảo;
- Ôi dào! Cứ để chúng vui vẻ! Ít nhất để chúng một lần được biết trở

thành Thượng Đế là cái gì!

Khi ta đã hiểu ra bí mật tôn giáo mới của con người, ta không nói nữa.
Lúc đó lại có một cái bóng đến gần, và để đánh lừa ta, hắn làm ra vẻ một

kẻ lạ mặt, hắn bảo:

- Nếu nhà vua không muốn lên tiếng, ít nhất ngài hãy viết ra một cuốn

"Sách-Có", biết đâu có lợi cho con người khi các vị thần quay trở lại trái đất.

Bởi vì đối tượng và tư tưởng vẫn có thể trống rỗng, khi nảy sinh từ một số

phận trống rỗng. Vô ích có số phận khi số phận là: không. Ai có khả năng
viết cuốn sách này hơn nhà vua? Khi số phận của ngài nằm đúng vào vị trí
của nó. Không trống rỗng, không tì vết và không đeo mặt nạ. Và vì thế cuốn
sách không chỉ có đối tượng, còn có cả số phận của nó.

Và không chỉ đối tượng, mà cả cái TÔI của nó nữa, cả hai thứ đều có. Đối

tượng và cái TÔI chỉ gặp nhau trong trường hợp của ngài, cùng trưởng thành
và trong một khoảnh khắc đặc biệt, cái này tìm thấy cái kia. Không ai có thể
biết đấy là cái nào.

Đủ lắm rồi với cái Không. Một kẻ nào đó ghen tị và bắt đầu đóng vai cao

thượng. Đặc biệt: đã ai nghe thấy bao giờ chưa một kẻ cao thượng bắt đầu tự
đóng vai ghen tị? Tại sao lại không? Bởi sự cao thượng là Có, nên chính vì
thế là đủ, là bão hòa. Còn sự ghen tị là Không, là cái ít ỏi và trống rỗng.

Đủ lắm rồi với cái Không. Đủ lắm rồi với một lũ hùng biện - một đội

quân toàn một lũ khoác lác, một lũ cao thượng tập hợp từ một bầy đàn ghen
tị, một lũ thông thái nảy sinh từ những đứa ngu đần, một lũ anh hùng gom
góp lại từ những kẻ hèn nhát.

Đủ lắm rồi những giọt nước mắt-có, nảy sinh từ các số phận-không.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.