những người bệnh phản ứng một cách bất ngờ đối với việc gây tê cục bộ ấy,
và một số trường hợp, ađrênalin trộn với procain có thể sinh ra những tác
dụng độc hại. Vấn đề khí chất. Nhưng nha sĩ và bác sĩ nói chung không cắn
rứt lương tâm nghề nghiệp đến mức tự sát khi xảy ra một tai nạn nào đó
cho người bệnh của họ.
- Đồng ý - Japp nói - Song, chúng ta hãy phân biệt. Khi chất gây tê
được dừng với liều lượng bình thường, người ta không thể chê trách gì
người thầy thuốc cả. Thầy thuốc không thể dự kiến phản ứng đặc biệt của
người bệnh của mình. Nhưng, trong trường hợp mà chúng ta quan tâm,
trách nhiệm nghề nghiệp là rõ ràng. Tôi chưa có những con số, bởi vì
những sự phân tích định lượng ấy kéo dài thời gian vô tận, nhưng tôi có thể
khẳng định với ông rằng, liều lượng là rất cao so với bình thường. Morley
đã phạm một lỗi lớn!
- Nhưng - Poirot phản đối - đấy chỉ là một sự lầm lẫn, chứ không phải
là một tội ác.
- Đúng! Nhưng có những sự lầm lẫn làm anh sạt nghiệp. Về mặt nghề
nghiệp, Morley đã bị mất danh giá. Không ai lại tin vào một nha sĩ có thể
tiêm cho mình một liều thuốc độc chết người, tuy rằng cho phép mọi người
có một lúc đãng trí.
- Tôi thừa nhận rằng một sự lầm lẫn kiểu ấy là tai hại kinh khủng.
- Hãy nhớ rằng những sự việc ấy thường xảy ra. Những bác sĩ, những
dược sĩ trong nhiều năm đã không bao giờ lầm lẫn, rồi một hôm, trong một
giây vô ý và thế là thảm hoạ. Và họ phải chịu lấy những hậu quả. Morley là
một người nhạy cảm. Khi xảy ra một vụ như vậy, một bác sĩ thường có một
dược sĩ hoặc một y tá cùng chịu trách nhiệm. Nhưng Morley, lại chỉ có một
mình.
Poirot vẫn chưa chịu.
- Ông không tin rằng - ông nói - ông ấy đã để lại một lá thư nào đó?
Đấy chỉ để giải thích sự nhầm lẫn của ông và tuyên bố rằng ông ta không
muốn sống sau khi đã giết người một cách không chủ ý? Theo tôi, hình như
ông ấy có thể viết vội cho chị ông một lá thư...