MỘT LỄ CƯỚI KHÁC THƯỜNG - Trang 133

Tôi đang bận sắp xếp những hành lý vụn vặt trong xe thì bỗng nghe tiếng

gọi. Tôi chạy vội lên lầu một.

Ông bác sĩ và em tôi đi đi lại lại như người điên, em tôi thì luôn mồm

khản tiếng gọi tên vợ.

- Myra ư… tôi hỏi, em muốn nói gì lạ vậy?

Ông bác sĩ hầu như không còn đủ sức trả lời.

- Con gái tôi… mất tích!

Bà Roderich ngất đi, cần phải đặt vào giường. Đại uý Haralan, mặt mày

nhăn nhó, mắt lờ đờ, đến nói với tôi.

- Hắn… lại hắn nữa!

Tuy nhiên tôi cố suy nghĩ. Ý kiến của đại uý Haralan khó đứng vững.

Không thể chấp nhận rằng Wilhelm Storitz đã vào biệt thự đang được canh
phòng cẩn mật. Hiển nhiên và cùng lắm chỉ có thể chấp nhận rằng hắn đã
lợi dụng sự lộn xộn tất nhiên của lúc chuẩn bị khởi hành. Nhưng nếu thế thì
hắn phải ẩn nấp đâu đây chờ lúc thuận tiện và hắn phải hành động nhanh
như chớp.

Vả lại dù có chấp nhận những giả thuyết này, cũng không thể giải thích

hắn bắt cóc như thế nào. Thực ra tôi không hề rời cửa hành lang, trước cửa
chiếc xe hòm đang đậu. Myra làm thế nào qua cửa ấy để đến cửa ra vườn
mà tôi không trông thấy? Wilhelm Storitz vô hình, được! Nhưng cô
Myra?…

Tôi lại chạy xuống hành lang và gọi tên người ở. Cửa vườn trông ra đại

lộ Tékéli vẫn còn hai lần khoá và tôi giữ chìa khoá. Rồi tôi soát khắp cả
nhà, trên mái, dưới hầm, nhà phụ thuộc, từ tháp đến sân thượng, không bỏ
sót một nơi nào. Soát xong trong nhà đến soát ngoài vườn.

Không tìm thấy ai cả.

Tôi trở lại bên Marc. Người em đáng thương của tôi khóc nức nở, hắn

nấc lên, thổn thức từng cơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.