MỘT LỄ CƯỚI KHÁC THƯỜNG - Trang 150

hai mươi bốn giờ qua. Không ai dám nghĩ rằng cô ở đấy, và thật ra tại sao ý
nghĩ ấy đến với chúng tôi cơ chứ?

Chắc chắn Wilhelm Storitz không thể bắt cóc cô ngay, nhưng hắn sẽ có

thể làm nốt tội ác của hắn nếu sáng nay nhát gươm của đại uý Haralan
không ngăn hắn mãi mãi.

Và đây, Myra đã khôi phục lại lý trí có lẽ do ảnh hưởng của chất thuốc

mà Storitz đã bắt cô uống. Myra không biết gì đến việc đã xảy ra kể từ biến
cố ở nhà thờ lớn. Myra ở giữa chúng tôi, nói với chúng tôi, trông thấy
chúng tôi, nhưng cô không thể ở trong bóng tối như thế này mà tự biết rằng
cô không nhìn thấy mình.

Marc đã đứng lên, dang hai tay ra như để đón cô… Cô nói tiếp.

- Nhưng các anh làm sao vậy? Tôi nói với các anh mà các anh không

đáp. Các anh có vẻ ngạc nhiên khi gặp lại tôi. Việc gì đã xảy ra?… Tại sao
mẹ lại không ở đây? Bà ốm chăng?

Cửa phòng lại mở và bác sĩ Roderich bước vào. Myra chạy lại ôm ông –

chúng tôi cho là như thế – vì nghe cô la lên.

- Ô, bố ơi!… Việc gì thế? Tại sao anh con, chồng con đều có vẻ lạ lùng

như thế?

Ông bác sĩ đứng dừng lại, sững sờ trên ngưỡng cửa, ông đã hiểu.

Tuy nhiên, Myra đã ở bên ông. Cô hôn ông và nhắc lại.

- Có việc gì thế?… Mẹ… Mẹ đâu?

- Mẹ vẫn khoẻ con ạ, ông bác sĩ lắp bắp. Bà ấy sắp xuống, ở đây, con ơi,

ở lại đây!

Lúc ấy, Marc đã tìm được bàn tay của vợ, nhẹ nhàng kéo nàng lại như

thể hắn đang dắt một cô gái mù. Em tôi để cô ngồi cạnh…

Cô không nói nữa, hoảng sợ vì ảnh hưởng do sự có mặt của cô gây nên.

Bằng một giọng run run, Marc thì thầm những lời mà có lẽ cô không hiểu
gì cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.