MỘT LỄ CƯỚI KHÁC THƯỜNG - Trang 57

Những người nhảy vũ điệu valse đã phân tán, họ chạy vào phòng, vào

hành lang. Các quan khách, nhất là các bà đều khiếp hãi.

Đại uý Haralan đi qua phòng khách, mắt nảy lửa, hai tay dang ra như để

nắm lấy con người mà ta không trông thấy.

Lúc đó, tiếng ấy ngưng bặt sau điệp khúc “Bài ca căm thù”.

Và, lúc bấy giờ, tôi thấy – Vâng, trăm người đã thấy như tôi, điều mà

chúng tôi không muốn tin.

Này, bó hoa đặt trên chiếc bàn chân quỳ, bó hoa đính hôn bỗng bị giật đi,

xé nát và các bông hoa như bị dẫm chân lên! Đây, những mảnh vụn của tờ
hôn ước rơi vãi trên sàn nhà.

Lần này, chính sự kinh hãi đang chiếm lấy mọi người!

Ai cũng muốn chạy ra khỏi hiện trường quá lạ lùng này. Riêng tôi, tôi tự

hỏi mình còn đủ lý trí hay không và liệu có cần phải thêm lòng tin vào
những sự việc rời rạc này?

Đại uý Haralan đến bên tôi, mặt tái xanh vì giận:

- Chính Wilhelm Storitz đấy!

Wilhelm Storitz ư?… Hắn điên hả?

Nếu hắn không điên thì tôi cũng sắp điên. Tôi đang còn thức, tôi không

mơ, tuy nhiên tôi đã thấy, vâng chính mắt tôi thấy chiếc vòng hoa hôn nhân
bay lên khỏi tấm đệm nhung mà không ai thấy bàn tay cầm nó, vòng qua
phòng khách, rồi lang thang và biến mất giữa những bụi cây trong vườn!

- Quá lắm rồi! Đại uý Haralan la lên. Anh bước nhanh ra khỏi phòng

khách, chạy qua tiền phòng và phóng nhanh ra đại lộ Tékéli.

Tôi vội chạy theo anh.

Kẻ trước người sau, chúng tôi chạy đến nhà Wilhelm Storitz, một cửa sổ

trên chóp lầu vẫn toả sáng trong đêm tối. Haralan nắm hàng rào lưới sắt lắc
mạnh. Tôi cũng không còn biết mình đang làm gì hùa vào lắc với anh.
Nhưng cánh cửa vẫn đóng chặt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.