MỘT LỄ CƯỚI KHÁC THƯỜNG - Trang 90

Đại uý Haralan cảm thấy tôi có lý. Tuy nhiên anh vẫn không chịu đầu

hàng.

- Anh Vidal thân mến, anh đáp bằng một giọng tuyệt vọng, chúng ta

không thấy, không thể thấy sự việc bằng một cách như nhau. Gia đình tôi
sắp sửa là gia đình em trai anh, đã bị xúc phạm, tôi không báo thù những sự
xúc phạm ấy sao?

- Không! Công lý phải làm việc ấy.

- Công lý làm thế nào được nếu người ấy không trở lại? Sáng nay ngài

Thủ hiến đã ký một nghị định trục xuất khiến cho Storitz không thể về
được. Vậy tôi phải đi tìm hắn, ít nhất là ở Spremberg.

- Được, tôi đuối lý đáp. Nhưng ít nhất cũng phải đợi đám cưới của em

anh đã. Kiên nhẫn vài hôm nữa thôi, lúc ấy tôi sẽ là người đầu tiên khuyên
anh nên đi. Tôi cũng sẽ đi theo anh đến Spremberg nữa cơ.

Với nhiều nhiệt tình, tôi đã thuyết phục được anh. Để chấm dứt, anh long

trọng hứa chỉ hành động sau khi xong lễ cưới và lúc ấy tôi sẽ không chống
lại anh nữa và sẽ cùng đi với anh.

Từ đó đến mồng một tháng Sáu thời gian như dài ra vô tận. Vì nói

chung, khi tự cho mình có bổn phận trấn an kẻ khác, tôi không tránh khỏi
lo âu. Vì vậy, do một tiên cảm nào đó thúc đẩy, tôi thường hay đi qua đại lộ
Tékéli.

Ngôi nhà Storitz vẫn như cũ kể từ lúc chúng tôi ra về sau cuộc lục soát,

cửa đóng, then cài, sân vườn vắng vẻ. Trên đại lộ, nhân viên cảnh sát vẫn
còn làm nhiệm vụ canh gác, kể cả bờ tường tránh đạn và vùng đồng ruộng
xung quanh. Cả chủ lẫn tớ không ai tìm cách vào nhà. Tuy nhiên, đây chỉ là
ám ảnh. Khác với những gì tôi nói với Marc và đại uý Haralan, tôi tưởng
chừng trông thấy một làn khói từ phòng thí nghiệm bay lên, thấy một
khuôn mặt xuất hiện sau khung kính của tầng chóp lầu.

Thực ra, dân thành phố Ragz đã bình tĩnh lại sau lần sợ hãi đầu tiên. Họ

không còn nói đến việc này nữa, chỉ có bác sĩ Roderich, em tôi, đại uý

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.