MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 339

II.

Rồi cái giá đã được trả. Nó không đẹp đẽ.

Chúng tôi đang ngồi trong một nhà hàng Trung Hoa đông đúc và bố đang
gọi món gà nấu chanh.

“Gì nữa không ạ?” người phục vụ hỏi.

“Ít cơm và hóa đơn.”

Bố luôn muốn trả tiền trước khi ăn để ngay khi vừa nuốt xong, ông có thể
đứng dậy đi. Ông không thể chịu nổi cảnh ngồi trong nhà hàng mà không
ăn uống gì. Sự thiếu kiên nhẫn bủa vây ông. Thật không may, một số nhà
hàng bất luận thế nào vẫn buộc anh phải trả tiền vào cuối bữa ăn. Khi rơi
vào tình huống như vậy, bố lại đứng cạnh bàn ăn để cho thấy ông không
còn muốn dính dáng gì với nó nữa. Rồi ông gọi hóa đơn như cầu xin được
dung thứ vậy. Đôi khi ông mang đĩa của mình vào nhà bếp. Đôi khi ông vẫy
tiền trước mặt người phục vụ. Đôi khi ông mở cửa quầy thu ngân, thanh
toán hóa đơn, rồi tự lấy tiền thừa. Họ ghét như vậy.

Tối hôm nay bố ngồi tại một chiếc bàn cạnh cửa sổ và đang nhìn ra ngoài,
khuôn mặt ông đặt ở chế độ “hiện thân của buồn chán”. Tôi ngồi đó, nhưng
ông ăn một mình. Tôi đang tuyệt thực vì một nghĩa cử anh hùng nào đó mà
giờ đây tôi không nhớ nổi, nhưng đây có thể là giai đoạn chúng tôi đi ăn ở
ngoài trong liên tiếp tám mươi bảy đêm. Trước đây bố thường tự nấu ăn,
nhưng đó là những ngày xưa cũ đã qua.

Cả hai chúng tôi đều nhìn ra ngoài đường vì nhìn thì cần ít nỗ lực hơn rất
nhiều so với nói chuyện. Xe chúng tôi ở ngoài đấy, đỗ sau một chiếc xe tải
trắng, và cạnh nó một đôi tình nhân đang vừa đi vừa cãi nhau. Cô gái đang
kéo đuôi tóc của chàng trai còn gã thì cười. Họ đi thẳng đến chỗ cửa sổ và
cãi cọ ngay trước mặt chúng tôi, như là đang diễn xuất vậy. Đó là một tiết
mục trơ trẽn. Gã cúi người xuống với nụ cười toe toét trên mặt, cố làm cho

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.