MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 370

“Tôi không biết.”

Tay cô ta siết chặt tay tôi. “Cậu đang run rẩy kìa.”

Đúng vậy, tôi đang run. Thế giới đang quay cuồng, hai chân tôi cong gập lại
như cọng rơm. Toàn thân tôi rung bần bật không kiểm soát. Tôi đã làm cho
mình rơi vào trạng thái kích động như thế, căn bệnh giả tạo đã chiếm lĩnh,
và trong một phút tôi quên mất rằng mình chẳng bị gì cả.

“Cứu tôi với!” tôi gào lên. Một đám đông hiếu kì đổ xô đến, trong đó có cả
vài quan chức của hội chợ. Họ lơ lửng trên đầu tôi, trố mắt nhìn (trong tình
huống khẩn cấp thực sự, một nghìn con mắt đè vào sọ anh quả thực chẳng
có ích gì).

“Cho nó chút không khí nào!” một giọng nói cất lên.

“Nó đang bị ngất!” một giọng khác khẳng định.

Tôi cảm thấy bấn loạn và buồn nôn. Nước mắt chảy ràn rụa trên mặt. Rồi
tôi chợt nhớ ra mình chỉ đang đùa cợt. Cơ thể tôi thả lỏng, và cơn buồn nôn
thay bằng nỗi sợ bị phát hiện. Những đôi mắt đã lùi lại vài mét, nhưng sức
lực của ánh mắt họ thì không hề giảm bớt. Anouk đang ôm tôi trong tay cô
ta. Tôi cảm thấy thật lố bịch.

“Buông tôi ra!” tôi thét lên, đẩy cô ta ra. Tôi quay lại lũ gia súc. Chúng
đang được một ban giám khảo da dẻ dúm dó đội mũ Akubra

[35]

chấm điểm.

Tôi chồm qua hàng rào. Tôi nghe Anouk nói thì thầm điên cuồng sau lưng
tôi, nhưng tôi không buồn nhìn. Một phút sau cô ta đến cạnh tôi.

“Bây giờ cậu ổn rồi chứ?” cô ta hỏi.

Câu trả lời của tôi không thể nghe được. Chúng tôi đứng cạnh nhau, im
lặng. Một phút sau một con bò màu nâu với một cái bớt màu trắng trên lưng
thắng giải nhất vì là miếng thịt trông ngon lành nhất trong bầy. Tất cả chúng
tôi đều vỗ tay tựa như chẳng có gì ngớ ngẩn khi vỗ tay cho những con bò.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.