MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 368

Anouk có mặt trong nhà bếp với tôi, dọn dẹp nó từ trên xuống dưới, lầm
bầm rằng cô ta không chỉ muốn được trả lương mà còn được khen ngợi, và,
viện dẫn phân chuột cùng tổ gián làm bằng chứng, cô ta ám chỉ rằng nhờ
lau dọn nhà bếp mà cô ta đang cứu mạng chúng tôi.

Bố đang nằm duỗi thẳng chân trên ghế sofa, hai tay che mặt.

Cô ta dừng lau dọn và đứng ở cửa. Bố cảm nhận được cô ta đang nhìn ông
chằm chằm và ấn bàn tay mạnh hơn vào mắt mình.

“Chuyện quái gì đang xảy ra với ông vậy, Martin?”

“Không có gì.”

“Ông có muốn tôi nói cho ông biết không?”

“Chúa ơi, không.”

“Ông đang đắm chìm trong sự thương hại bản thân, tôi nghĩ vậy đấy. Ông
đang bất mãn, được thôi. Những khát vọng của ông không được thành hiện
thực. Ông nghĩ mình là người đặc biệt, xứng đáng được đối xử đặc biệt, chỉ
có điều ông bắt đầu nhận ra rằng chẳng có ai trên cõi đời này đồng ý với
mình. Và để làm tình hình tệ hại hơn, em trai của ông đang được tung hô
như vị thần mà ông nghĩ mình mới là vị thần đó, và điều đó cuối cùng đã
ném ông vào cái hố trầm cảm không đáy này, nơi toàn thể những suy nghĩ
đen tối đang gặm nhấm ông, ăn thịt lẫn nhau. Chứng hoang tưởng, chứng
phức cảm bị hành hạ, có lẽ cả sự bất lực nữa, tôi không biết. Nhưng để tôi
nói cho ông nghe. Ông phải làm một điều gì đó để giải quyết việc này trước
khi làm chuyện mà ông sẽ hối tiếc.”

Thật khó chịu chẳng khác nào xem một người nào đó đốt pháo, rồi vừa hé
mắt nhìn vừa nghĩ nó bị tịt. Khác chăng bố không phải là pháo tịt ngòi.

“Hãy thôi phỉ báng linh hồn tôi, đồ đàn bà ưa chõ mũi vào chuyện người
khác!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.