MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 367

giường rồi giấu chúng đi. Tôi đi đến tủ quần áo để lấy drap giường sạch.
Chẳng có tấm nào ở đó cả.

Các tấm drap giường biến đi đâu mất rồi?

Tôi hỏi bố.

“Ở bên ngoài,” ông đáp.

Chúng tôi không có chỗ bên ngoài. Chúng tôi sống trong một căn hộ. Tôi
thắc mắc về bí ẩn này một lúc trước khi đi đến kết luận kinh hoàng. Tôi đi
để kiểm tra. Tôi kéo rèm ra. Không có thế giới bên ngoài. Những gì tôi thấy
là những tấm drap giường; ông đã treo chúng lên cửa sổ từ bên ngoài, có
thể để làm tấm chắn bay phấp phới để che giấu chúng tôi khỏi những đôi
mắt tọc mạch. Nhưng không, chúng không có màu trắng. Chúng cũng
không phải là tấm chắn. Chúng là một dấu hiệu. Có thứ gì đó được viết lên
ở mặt kia của các tấm drap giường, màu đỏ. Dòng chữ “Con đĩ khốn kiếp.”

Thế này thật tệ. Tôi biết thế này thật tệ.

Tôi kéo các tấm drap giường xuống và giấu chúng cùng những tấm khác,
những tấm có nước tiểu trên đó. Chết tiệt, tôi đã viết như thế, phải không?
Thôi được, tôi thừa nhận. Đó chính là nước tiểu (trẻ con đái dầm không
phải vì để gây chú ý, mà vì sợ bố mẹ chúng).

Nói để bạn biết, bạn không cần có tín ngưỡng mới được cầu nguyện. Lời
cầu nguyện không còn là một tín điều nữa vì nó là thứ được thừa hưởng về
mặt văn hóa từ phim ảnh và truyền hình, như hôn nhau trong mưa. Tôi cầu
nguyện bố tôi sẽ phục hồi như một đứa diễn viên nhí hay làm: quỳ gối, chắp
tay, cúi đầu, nhắm mắt. Tôi thậm chí còn thắp một ngọn nến cho ông, không
phải trong nhà thờ - chỉ có thể đạo đức giả đến mức đấy là cùng - mà trong
nhà bếp vào một buổi tối muộn, khi tình trạng bất bình về đêm của ông sốt
đến đỉnh điểm. Tôi hi vọng ngọn nến sẽ tháo gỡ bất cứ thứ gì đang trói buộc
ông thật chặt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.