MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 447

White là người dọn dẹp nhanh hơn bất kì ai sao? Nó gần giống như một
cuộc thi, và giờ đây ông luôn luôn thắng. Song vì lý do nào đó, ông vẫn tiếp
tục công việc, khổ sở ngày này qua ngày khác.

Một hôm sau giờ tan lớp, ông bảo tôi nán lại. Những đứa học sinh khác
nháy mắt với tôi, ra hiệu chúng nghĩ rằng tôi gặp rắc rối và khoái chí khi
biết điều đó. Nhưng thầy White chỉ đơn giản muốn biết công thức món
bánh chocolate mà Brett và tôi đã làm hôm nọ. Tôi nói với ông rằng tôi
không biết. Thầy White gật đầu suốt một lúc lâu bất thường.

“Em có tin vào Kinh thánh không, Jasper?” đột nhiên ông hỏi.

“Cũng tương tự như em tin vào truyện ‘Con chó của dòng họ
Baskerville’

[41]

ạ.”

“Tôi nghĩ tôi hiểu ý em.”

“Vấn đề là trong hầu hết trường hợp khi Chúa được xem là anh hùng, ông ta
hóa ra lại là kẻ tội đồ. Ý em là, hãy nhìn xem ông ta đã làm gì với vợ của
Lot. Thần thánh kiểu gì mà lại biến vợ người ta thành cột muối?

[42]

Bà ấy

có tội gì? Quay đầu lại ư? Thầy phải thừa nhận đây chính là vì Chúa đã
tuyệt vọng do bị nhốt trong thời gian, không phải được tự do trong đó; nếu
không ông ta đã làm người xưa sửng sốt bằng cách biến bà ta thành ti vi
màn hình phẳng hoặc chí ít cũng là một cột Velcro

[43]

rồi.”

Từ ánh mắt trên mặt thầy White, tôi có thể nhận ra ông đang không lắng
nghe lập luận dễ hiểu mà tôi, chẳng đáng tự hào cho lắm, đang xào lại từ
một bài giảng đạo nửa đêm của bố. Cơ mà, tôi đang nói gì nào? Tại sao tôi
lại lý do lý trấu với một người trông như đống cây già cỗi mục ruỗng? Hình
như tôi có thể làm bất kì điều gì cho một con người đang đau khổ trừ việc
tỏ ra tử tế với Chúa trời của người ấy.

Lẽ ra tôi nên nói thế này: “Tại sao thầy không bỏ việc? Hãy bỏ đi khỏi nơi
này! Hãy thay đổi trường! Hãy thay đổi công việc! Hãy thay đổi cuộc
sống!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.