MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 448

Nhưng tôi đã không nói.

Tôi để cho thầy White tiếp tục giãy giụa trong chiếc lồng của ông.

“À mà, dù sao thì, tôi nghĩ em nên vào lớp kế tiếp đi,” ông nói, và kiểu mân
mê cà vạt của ông khiến tôi muốn òa khóc. Đó là vấn đề của những kẻ đau
khổ ngay trước mặt bạn. Họ không thể chỉ gãi mũi mà không làm nó đau
buốt.

***

Không lâu sau đó, bố đến trường đón tôi. Việc này không đến nỗi hiếm hoi
như bạn nghĩ. Sau khi mệt lả với những hoạt động thường nhật của ông -
thức dậy (mất một giờ), ăn sáng (nửa giờ), đọc sách (bốn giờ), đi bộ (hai
giờ), nhìn chằm chằm (hai giờ), chớp mắt (bốn mươi lăm phút), ông đến
đón tôi để “có việc mà làm”.

Khi tôi đến cổng trường, bố đã đứng đấy đợi tôi trong bộ quần áo chưa giặt,
khuôn mặt cạo râu cẩu thả.

“Thằng cha mặt mũi khó ưa đang há mồm nhìn bố là ai thế?” ông hỏi khi
tôi đến nơi.

“Ai ạ?”

Tôi ngoái lại thì thấy thầy White đang nhìn chúng tôi chăm chú như bị thôi
miên từ cửa sổ phòng học, như thể chúng tôi đang làm chuyện kì lạ bắt mắt,
và tôi chợt cảm thấy mình giống con khỉ đi thu tiền thưởng cho nghệ sĩ
organ đường phố của bố.

“Đấy là thầy giáo tiếng Anh của con. Con trai ông ấy mới chết.”

“Trông ông ta quen quá.”

“Quen là phải. Hôm nọ bố đã quấy rầy ông ấy suốt bốn mươi lăm phút đấy
thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.