MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 633

Đó có vẻ là một lý do hay để lắc đầu của tôi, vì vậy tôi lắc đầu, và hỏi,
“Những kẻ chạy trốn điên rồ các người định làm gì ở Thái Lan?”

“Tim Lung đã đề nghị sẽ chứa chấp bọn bố một thời gian.”

“Tim Lung?” tôi hét to, rồi thì thầm, “Chúa ơi.”

Chính lúc ấy một ý nghĩ ngớ ngẩn và nguy hiểm len lỏi vào đầu tôi kèm
theo một tiếng nổ đánh tách suýt thành tiếng. Tôi yêu điên yêu cuồng Hỏa
ngục bao nhiêu thì tôi ghét cay ghét đắng Tim Lung bấy nhiêu.

Tôi nghĩ: mình sẽ giết lão. Giết lão với một viên đạn lạnh lùng vào đầu.

“Con không sao chứ?” bố hỏi.

Vào khoảnh khắc ấy tôi biết mình chưa biến được ảo tưởng khát máu thành
hiện thực. Trong nhiều tháng tôi đã chất chứa những suy nghĩ xấu xa về con
người (tôi mơ cảnh nhét đầy lòng cừu nấu kiểu Scotland vào miệng họ), và
giờ đây tôi biết rằng dùng bạo lực là bước hợp lý tiếp theo. Sau nhiều năm
chứng kiến sự suy sụp theo mùa của bố, tôi từ lâu đã quyết tâm không mất
cả đời căng óc nghĩ ngợi; một vụ ra tay giết người đột ngột xem ra là cách
để giải quyết chuyện này. Đúng, bỗng dưng tôi không còn chìm trong tăm
tối, sờ soạng dọc những hành lang bất tận của tháng ngày nữa. Lần đầu tiên
sau một thời gian dài, con đường trước mặt tôi được soi sáng và xác định rõ
ràng.

Vì thế khi bố nói câu từ biệt ráo hoảnh của ông lần cuối, tôi nói, “Con sẽ đi
với bố.”

II.

Hãy tin tôi: cảm giác lạnh gáy và đề phòng về chuyến đi trở nên trầm trọng
hơn khi phải dùng hộ chiếu giả. Và chúng tôi sẽ bay bằng máy bay tư nhân
- khuôn mặt nổi tiếng của bố đừng hòng ra khỏi nước Úc nếu không chi một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.