MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 106

nghĩ ra một góp ý đề cập đến chúng trực tiếp. Đơn giản là không thể trỏ vào
hòn đá tảng của sự tồn tại, chỉ ra vết nứt, và hi vọng toàn thể mọi người có
thể nghiền ngẫm về tầm quan trọng của nó mà không manh động. Thay vào
đó bố nghĩ ra một ý tưởng để đề cập đến nó một cách gián tiếp. Bố đồ rằng
những vấn đề của họ có liên quan đến các ưu tiên cần được hoán đổi vị trí,
và nếu vậy, nguyên nhân nằm ẩn bên dưới của việc đó hẳn phải có mối liên
hệ đến tầm nhìn, đến những phần nào của thế giới họ đang tiếp nhận và
phần nào họ đang loại bỏ.

Ý tưởng của bố là thế này: bố muốn điều chỉnh viễn cảnh của họ, nếu được.
Điều đó dẫn bố đến góp ý số năm.

Trên Đồi Nông dân, xây một đài thiên văn nhỏ.

Bố không giải thích gì, nhưng bố đưa vào câu nói sau đây của Oscar Wilde
và Spinoza, theo thứ tự: “Tất cả chúng ta đều ở dưới bùn lầy nhưng một vài
người trong chúng ta đang nhìn lên các vì sao” và “Hãy nhìn sự việc dưới
ánh sáng vĩnh hằng.”

Bố đọc lại các góp ý và, trong tâm trạng hài lòng lớn lao, đút chúng vào cái
miệng chờ đợi của vật dụng mới được bố tạo ra cho thị trấn.

***

Hộp thư góp ý trở thành kênh đối thoại của thị trấn. Patrick Ackerman tổ
chức một cuộc họp đột xuất và ở đó đọc to những góp ý của bố bằng giọng
nghiêm trang, như thể chúng đến từ bên trên, không phải bên dưới, nơi bố
đang ngồi. Không ai biết kẻ nào đã đặt cái hộp ở đấy. Họ đoán mò, nhưng
họ không thể thống nhất. Người dân thị trấn loại trừ bạn bè và hàng xóm
của họ cho đến khi còn một danh sách chung khảo với khoảng tám khả
năng, nhưng chẳng có người nào là chắc chắn cả. Họ đương nhiên không
ngờ đến đứa con nít ranh như bố. Dù bố đã không còn hôn mê nhiều năm
rồi, họ vẫn làm như bố còn ngủ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.