MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 108

lên trên con đường dẫn vào thị trấn, và ở phía bên kia, nơi nó chạy ra khỏi
thị trấn.

Rồi bọn bố chờ đợi du khách đến.

Thật kinh ngạc, họ đến thật.

Khi xe của họ đổ xô vào các con đường, người dân thị trấn làm vẻ mặt khổ
sở và bước đi lết thết.

“Này, cuộc sống ở đây thế nào? Tại sao lại tệ vậy?” khách du lịch hỏi.

“Nó như vậy mà,” câu trả lời ngán ngẩm.

Những người đi dã ngoại trong ngày lang thang trên phố và trông thấy trên
mọi khuôn mặt nét tuyệt vọng và cô đơn. Trong quán rượu, những người
địa phương làm ra vẻ khốn khổ.

“Thức ăn ở đây thế nào?” du khách thường hỏi.

“Kinh khủng.”

“Vậy cho tôi một ly bia nhé?”

“Chúng tôi rót ra rồi tính thêm tiền. Chịu không?”

“Này - đây đúng là nơi chán sống nhất ở New South Wales!”

Khi du khách ra đi, nụ cười trở lại và toàn thị trấn cảm thấy như vừa chơi
khăm được một vố to.

Mọi người nóng lòng chờ đợi buổi mở hộp thư góp ý hàng tháng, và nó
thường xuyên đầy ngập thư. Các cuộc họp diễn ra công khai, và thường chỉ
còn chỗ để đứng. Thông thường các cuộc họp bắt đầu bằng việc ông hội
đồng Ackerman tuyên bố sự thất vọng của ông ta về những thứ không phải
là góp ý tìm thấy trong hộp thư - vỏ cam, chim chết, báo, vỏ bim bim, và
kẹo cao su - rồi sau đó ông ta đọc to lên các góp ý, một danh sách đáng kinh
ngạc các kế hoạch khả thi. Hình như mọi người đều bị trúng phải thứ bùa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.