MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 110

vô can, nhưng con có thể nghe thấy lão cười mỉm, ngay cả khi con không
trông thấy nụ cười. Jim gây xào xáo cả lên, và bởi tính ẩn danh đảm bảo
cho sự trung thực (như Oscar Wilde nói, “Hãy đưa một người chiếc mặt nạ
và anh ta sẽ nói sự thật”), mọi người trong thị trấn thực sự sổ toẹt ra hết.

Một góp ý viết: Linda Miler, đồ đĩ điếm. Hãy thôi ăn nằm với bọn đàn ông
của chúng tao đi, nếu không chúng tao sẽ huy động lực lượng đè mày ra cắt
béng cặp vú phì nộn của mày.

Và có cả cái này: Maggie Steadman, lão dơi già. Người ta không nên cho
ông đỗ xe bất kì đâu gần thị trấn nếu ông không ước lượng được kích thước
đồ vật.

Và một cái khác: Andrew Christianson, mày không có cổ! Tao không có ý
sửa lại nó, tao chỉ muốn chỉ ra nó.

Và cái này: Bà Kingston, đừng làm phiền chúng tôi với những lo lắng ghen
tuông về tính chung thủy của chồng bà nữa. Hơi thở ông ta hôi như trứng
thối sau khi được ỉa ra từ cái mông nhớt dãi lòng thòng. Bà chẳng có gì
phải lo cả.

Và cái này: Geraldine Trent, dù bà hứa “Tôi sẽ không kể với ai,” nhưng bà
bép xép kinh khủng và bà đã phản bội sự tin cậy của hầu hết mọi người
trong thị trấn. Tái bút. Con gái bà nghiện ma túy và là đồng tính nữ đấy.
Nhưng đừng lo, tôi sẽ không kể với ai đâu.”

Người ta bắt đầu sợ đọc góp ý vì nhỡ đâu chính họ đang bị nhắc đến. Họ
bắt đầu cảm thấy bị tổn thương, bị lột trần, và nhìn nhau nghi kị trên đường
phố cho đến khi họ giảm thời gian giao tiếp xã hội và tăng thời gian trốn
tránh trong nhà. Bố điên tiết. Chỉ trong vài tháng, hộp thư góp ý của bố đã
thực sự biến thị trấn thành nơi chán sống nhất ở New South Wales, hay bất
kì nơi nào khác.

***

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.