MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 112

phải có mục tiêu! Phải nghĩ lớn!” ông ta huyên thuyên không dứt. Cô quả
thực đã “dò đúng kênh” ông ta.

Nhưng Caroline không hoàn toàn bất mãn với ngoại cảnh như bố. Cô ấy
nhận thấy vẻ đẹp trong những sự việc mà bố không thể thấy. Những bông
tulip trong chậu hoa, những ông bà già nắm tay nhau, một mái tóc giả rành
rành - thứ nhỏ nhặt nhất có thể khiến cô ấy kêu ré lên vì vui sướng. Và các
chị em trong thị trấn ngưỡng mộ cô ấy. Cô ấy luôn chỉnh lại nón cho họ và
hái hoa cho họ. Nhưng khi cô ấy ở một mình với bố, cô ấy khác hẳn. Bố
nhận ra rằng sự ngọt ngào của cô ấy, cách mà cô ấy giao tiếp với mọi người
trong thị trấn, chỉ là chiếc mặt nạ của cô ấy. Nó rất tốt, loại mặt nạ tốt nhất
trên đời: lời nói dối chân thật. Mặt nạ của cô ấy được dệt nên từ những
mảnh vỡ tơi tả của những phần đẹp đẽ nhất trong bản thân cô ấy.

Một buổi sáng bố đến nhà Caroline và bất ngờ khi thấy Terry đang đứng
ngoài nhà cô ấy, ném những hòn đá xuống mảnh vườn nằm dưới cửa sổ mặt
tiền.

“Em đang làm gì đấy?” bố hỏi.

“Chả làm gì.”

“Terry Dean! Ngừng ngay trò ném đá vào vườn nhà tôi đi!” Caroline thét
lên từ cửa sổ trên lầu.

“Đây là thế giới tự do mà, Caroline Potts!”

“Nhưng ở Trung Quốc thì không!”

“Có chuyện gì thế?” bố hỏi.

“Không có gì. Em có thể ném đá ở đây nếu em muốn.”

“Anh nghĩ vậy.”

Caroline quan sát từ cửa sổ. Cô vẫy tay với bố. Bố vẫy lại. Rồi Terry cũng
vẫy, chỉ có điều đó là cái vẫy tay giễu cợt, nếu con có thể tưởng tượng ra

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.